Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 104


trước sau

“Treo thưởng người có thể chữa thương, phải sống, tiền thưởng là…” Ánh mắt Yến Hội Dương đảo qua gương mặt mỗi người trong họ: “Bất cứ cái gì, bao gồm cả ngọc Con Rối.”

Ba của Yến Đình bước vào trong nhà, nhìn mọi người xung quanh phòng, sau đó hơi khom người chào: “Tôi là Yến Hội Dương, cảm ơn các vị đã cứu con gái tôi.”

Tùng Hạ cười nói: “Việc có đáng gì đâu, Yến ca, mời vào bên trong.”

Cha con họ cùng ngồi xuống ghế salon, Yến Hội Dương nói: “Vốn định mời các vị đến chỗ tôi ở, nhưng các vị có chỗ cố kỵ, tôi cũng không miễn cưỡng. Tôi sẽ chuẩn bị cho các vị thịt cá và rau quả tươi mới, còn có một chút chăn đệm sạch sẽ, nếu các vị không ngại, bây giờ tôi sẽ cho người quét tước ở đây, trang bị máy phát điện, tôi nghĩ các vị cũng không vội đi.” Yến Hội Dương nhìn họ, ý tứ hàm xúc.

Tùng Hạ lại cười nói: “Chúng tôi không vội đi, cảm ơn Yến ca.”

“So với ân tình các vị đã cứu con gái tôi, những chuyện này thật sự không tính là gì, các vị còn có nhu cầu gì khác không?”

Liễu Phong Vũ miễn cưỡng nói: “Tôi muốn mỗi ngày đều được tắm nước nóng, anh có thể giải quyết không?” Liễu đại minh tinh đã quen được người ta hầu hạ, xưa nay đều không sợ làm phiền người khác.

Yến Hội Dương không có biểu cảm thừa thãi gì, chỉ gật đầu: “Có thể, ở Lạc Dương đã phát triển một loại máy nước nóng kiểu mới sử dụng năng lượng hỗn hợp của năng lượng mặt trời và điện năng, tôi sẽ cho người mang nước đến mỗi ngày, muốn lắp đặt đại khái cần một ngày vì còn phải lắp đặt máy phát điện và kiểm tra tu sửa mạch điện ở đây nên nếu các vị đồng ý, tôi cho người hành động ngay bây giờ, đến tối chắc là có thể dùng được.”

Trang Nghiêu nói: “Vậy bắt đầu đi.”

Yến Hội Dương vỗ vỗ lưng Yến Đình: “Đi thôi con, để họ làm việc.”

Yến Đình gật đầu, xoay người đi.

Yến Hội Dương nhìn họ: “Nếu các vị không có nhu cầu khác, chúng ta có thể nói chuyện chính sự được không?”

Cách nói chuyện của người này tuy cứng nhắc không khách khí, nhưng đi thẳng vào vấn đề đúng là thứ mà giờ họ cần, những chuyện sống còn thế này, chẳng ai có tâm trạng nói vòng vo cả.

Tùng Hạ nói: “Anh nói đi.”

Yến Hội Dương nói: “Các vị có phải những người đã tiêu diệt Ưng Đoàn và Lưu lão đại ở Hán Trung như lời đồn không?”

Tùng Hạ bình tĩnh nói: “Phải.”

“Trong nhóm của các vị có một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió, và một người có khả năng đặc biệt có thể chữa thương?”

“Đúng.”

Yến Hội Dương hít một hơi thật sâu: “Con gái tôi nói trước khi hôn mê, nó còn nhớ rõ đã bị chó của Ngụy Tử cắn bị thương, nhưng khi tỉnh lại thì lại không có vết thương nào, là các vị đã chữa cho nó phải không?”

Trang Nghiêu nói: “Nếu ngài đã biết cả, hà tất còn phải hỏi.”

“Tôi chỉ muốn xác nhận một chút.” Yến Hội Dương nhìn họ thật sâu: “Các vị có biết không, chuyện của các vị đã truyền đến Bắc Kinh rồi.”

“Biết, nơi này cách Bắc Kinh gần như vậy, lại có nhiều dị chủng biết bay, có gì kỳ lạ.”

“Cho nên, các vị cũng biết chuyện mình đang bị các tổ chức dị nhân ở Bắc Kinh treo thưởng truy nã?”


“Truy nã?” Tùng Hạ trợn to hai mắt.

Lời vừa nói ra, ngoại trừ Trang Nghiêu và Thành Thiên Bích coi như bình tĩnh, những người khác đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Thành Thiên Bích nheo mắt lại: “Nói rõ ràng.”

Yến Hội Dương trầm giọng nói: “Hóa ra các vị vẫn chưa biết, cũng khó trách, tôi cũng chỉ vừa mới nghe được tin này, ngay trong mấy ngày trước các vị đến đây, vài tổ chức dị nhân có quyền có thế nhất ở Bắc Kinh đã lục tục phát lệnh truy nã treo giải thưởng nhằm vào các vị.”

Trang Nghiêu nhíu mày, cười lạnh: “Treo thưởng gì? Tiền thưởng bao nhiêu?”

“Treo thưởng người có thể chữa thương, phải sống, tiền thưởng là…” Ánh mắt Yến Hội Dương đảo qua gương mặt mỗi người trong họ: “Bất cứ cái gì, bao gồm cả ngọc Con Rối.”

Trong lòng Tùng Hạ cả kinh, tay đặt bên người siết thành nắm đấm, những người khác đều không nói gì.

Yến Hội Dương nói: “Tôi không biết các vị đến Lạc Dương làm gì, tôi nghe nói các vị muốn đến Bắc Kinh, từ Hán Trung đến Bắc Kinh, dù thế nào cũng không cần phải đi qua Lạc Dương, có lẽ các vị nhằm vào ngọc Con Rối của Ngụy Tử mà tới, thế nhưng tôi phải nhắc nhở các vị. Tình cảnh của các vị còn nguy hiểm hơn cả Ngụy Tử, hơn nữa, càng gần Bắc Kinh thì càng nguy hiểm.”

Trang Nghiêu cười nhẹ: “Thú vị, chúng ta còn bị truy nã cơ đấy.”

Yến Hội Dương khoanh tay nhìn họ: “Gần đây Lạc Dương vốn không yên ổn, bởi vì sự xuất hiện của các vị nên bây giờ càng thần hồn nát thần tính, không biết tiếp theo các vị có tính toán gì không?”

Trang Nghiêu cười lạnh: “Nếu đã dám đến thì đương nhiên chúng tôi có chuẩn bị đầy đủ, gì mà tổ chức dị nhân Bắc Kinh chứ, nếu họ muốn bắt chúng tôi thì cũng phải xem họ có bản lĩnh đó hay không. Đương nhiên, nếu họ muốn nhanh chóng đưa cho chúng tôi ngọc Con Rối, cớ gì mà chúng tôi lại không làm.”

Yến Hội Dương hơi cau mày, như thể không ngờ khẩu khí của họ lại mạnh như vậy, hơn nữa, người nói ra những lời này lại là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi.

Tùng Hạ biết Trang Nghiêu làm như vậy là vì muốn cho Yến Hội Dương một sự yên tâm. Yến Hội Dương đi thẳng vào vấn đề nói những lời này hiển nhiên là đang thử thăm dò họ. Nếu cậu không đoán sai thì Yến Hội Dương đang do dự, không biết nên ‘được ăn cả ngã về không’ mà liên thủ với họ để chống lại Ngụy Tử hay nên tự bảo vệ mình mà phân rõ giới hạn với họ. Căn cứ vào biểu hiện của Yến Hội Dương, hiển nhiên ý đồ hợp tác của hắn mãnh liệt hơn, nếu không thì sẽ không có chuyện mới sáng sớm đã mang đồ đến đây. Nhưng lệnh truy nã đến từ Bắc Kinh hiển nhiên cũng khiến hắn có áp lực gấp bội. Vậy nên lúc này, họ tuyệt đối không thể tỏ vẻ lo âu hay lùi bước, trái lại phải cho đồng minh của mình đầy đủ lòng tin. Bằng không, lệnh truy nã đột nhiên xuất hiện khiến họ trở tay không kịp sẽ chính thức biến họ thành tứ cố vô thân trong thành phố xa lạ này.

Đây tuyệt đối là tình huống tồi tệ nhất.

Yến Hội Dương nói: “Các vị tự tin như vậy khiến tôi thật là bất ngờ, chỉ e các vị không có chút khái niệm nào về tổ chức dị nhân ở Bắc Kinh.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không bằng anh phổ cập kiến thức cho chúng tôi biết?”

Yến Hội Dương nói: “Chuyện ở Bắc Kinh tôi cũng không biết nhiều, có điều đối với mấy tổ chức dị nhân có quyền có thế nhất, tôi vẫn được nghe qua một ít. Từ khi tận thế tới nay, một số lượng lớn người đi về hướng Bắc và phía Nam, số lượng đại khái là 50 – 50. Lúc đó trong những người đến phương Bắc, hầu hết đều lấy Bắc Kinh làm mục tiêu, nơi đó dù sao cũng là thủ đô, là nơi có lực lượng quân sự và dự trữ vật tư sung túc nhất, cũng là nơi khó thất thủ nhất, nơi an toàn nhất. Mà những người đi về phía Nam, lấy hai đảo nhỏ Hải Nam và Đài Loan làm mục tiêu thì lại bị động vật biển khổng lồ ngăn cản, rơi vào đường cùng thì chỉ có thể lên Bắc, bởi vậy mục tiêu cuối cùng của những người sống sót vẫn là Bắc Kinh. Chuyện này đã khiến Bắc Kinh là nơi tập trung dị nhân và đủ loại nhân tài với số lượng khổng lồ. Bởi vậy, hàng trăm tổ chức dị nhân đã được thành lập ở Bắc Kinh, mà trong số những tổ chức lợi hại nhất đó, cơ bản đều có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên hoặc dị nhân tiến hóa não bộ làm trụ cột của tổ chức. Họ được hưởng tài nguyên tốt nhất và đặc quyền, có quan hệ dây mơ rễ má với chính phủ. Trong mấy tháng này, tôi lục tục nhận được tin tức qua những dị nhân người chim có thể đi tới đi lui rất nhanh qua hai vùng đất mang tới, nghe nói có rất nhiều dị nhân quái lạ, có vài người mà chỉ nghe thấy thôi đã cảm thấy rất mạnh. Đương nhiên, chắc hẳn các vị cũng đã nghe nói qua, dị nhân tiến hóa não bộ là dị nhân hiếm có thứ hai trong tất cả dị nhân, mà dị nhân hiếm nhất là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, thế nhưng…”

Yến Hội Dương dừng lại một chút, mắt sáng như đuốc: “Dị nhân có được khả năng chữa thương là có một không hai, độc nhất vô nhị, hiển nhiên nếu so sánh thì người đó còn quý giá hơn cả ngọc Con Rối. Ngọc Con Rối cùng lắm là có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ, nhưng người chữa thương lại có thể làm cho người ta bất tử. Bước chân tiến hóa của các sinh vật quá nhanh, y học hiện đại đã bị bỏ lại xa lơ xa lắc đằng sau, phần lớn người bị thương, nếu không phải bị thiếu máu giết chết thì cũng bị vi khuẩn biến dị giết chết, rất dễ mất mạng vì một vết thương nhỏ. Dưới tình hình này này lại tồn tại một người có thể sử dụng năng lượng chữa thương cho người khác, cậu nói xem, những dị nhân lợi hại ở Bắc Kinh có thể buông tha cho người này sao.”

Trên trán Tùng Hạ toát ra mồ hôi lạnh, nếu những người đó biết trong đội ngũ của họ có người có thể chữa thương, còn có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị nhân tiến hóa não bộ, vậy có phải là phải giết chết họ rồi mới yên tâm được hay không.

Trang Nghiêu cười hừ một tiếng: “Nếu ngài sợ những dị nhân đó như thế, hà tất phải dính dáng quan hệ với chúng tôi.”

“Không phải tôi sợ họ, tôi chỉ phải đề phòng họ. Nói ra thì họ cũng không có hứng thú với chúng tôi, họ chỉ hứng thú với miếng ngọc Con Rối trong tay Ngụy Tử mà thôi, không tới phiên chúng tôi

có xung đột với họ. Nhưng bây giờ Ngụy Tử đã bị áp lực khắp nơi, cần cấp tốc mở rộng. Triệu Phấn và Diêu Hoàng, sức mạnh đơn độc của họ không bằng tôi, nhưng họ đã liên thủ, phe đầu tiên mà Ngụy Tử muốn thôn tính chính là tôi. Tôi nghĩ các vị mất thêm ngàn dặm chạy đến Lạc Dương cũng chẳng có mục tiêu gì khác ngoài ngọc Con Rối. Chuyện này không ngạc nhiên, tất cả đoàn đội hoặc tổ chức dị nhân đến Lạc Dương, phần lớn cũng là vì ngọc Con Rối. Tôi không cần ngọc Con Rối, đó là thứ gây họa, tôi cũng không chiếm nổi nó, tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình. Lúc này, chúng ta có chung đối thủ. Bởi vậy hôm nay tôi tới đây là muốn hợp tác với các vị, chỉ có điều nếu hợp tác với các vị thì sẽ phải gánh chịu nguy hiểm do lệnh truy nã mang tới, cho nên…”

“Cho nên ngài muốn thăm dò xem chúng tôi có sức mạnh đánh bại Ngụy Tử, đồng thời chặn đánh kẻ địch đã bị lệnh truy nã mê hoặc mà đến tấn công hay không?”

Yến Hội Dương gật đầu.


Trang Nghiêu cười nói: “Hình như ngoại trừ hợp tác với chúng tôi thì ngài không có lựa chọn nào khác thì phải.”

Yến Hội Dương không hề tỏ ra yếu thế: “Chỉ e ngoại trừ tôi, các vị cũng không có lựa chọn nào tốt hơn thì phải.”

“Nếu đã như vậy thì chúng ta tiết kiệm thời gian thăm dò nhau, trực tiếp tiến vào chuyện chính thôi. Không sai, thứ chúng tôi muốn chính là miếng ngọc Con Rối trong tay Ngụy Tử, tôi biết có rất nhiều người đến cướp nó, nhưng chưa ai thành công, nhưng chúng tôi bị tình thế bắt buộc, về phần lệnh truy nã kia, chỉ cần kẻ nào dám đến, chúng tôi nhất định giết chết không tha.”

Yến Hội Dương trầm giọng nói: “Được, chúng tôi cũng thử đánh cuộc một lần, giữa tôi và Ngụy Tử cũng có chút hiểu biết.”

Trang Nghiêu lấy một quyển sổ tay ra, nhìn hắn: “Bây giờ hãy nói cặn kẽ cho chúng tôi biết về tình hình của Ngụy Tử, nói hết tất cả những gì ngài biết cho chúng tôi biết.”

Yến Hội Dương ho nhẹ một tiếng: “Trước đó, các vị có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thì người có khả năng chữa trị là ai được hay không? Lệnh truy nã nói các vị tổng cộng có năm người một mèo, tại sao lại có thêm một người?”

Tùng Hạ nói: “Chuyện này không thể trả lời, có điều nếu anh sắp chết, chúng tôi sẽ cứu anh.”

Yến Hội Dương cũng sớm đoán được kết quả như vậy nên không tỏ vẻ thất vọng: “Được, bây giờ tôi sẽ nói về Ngụy Tử, bắt đầu nói từ năng lực biến dị của hai anh em Dịch Đông Dịch Nam trước…”

Yến Hội Dương giới thiệu cặn kẽ cho họ tổ chức dị nhân Ngụy Tử, bao gồm nhân số, kết cấu thành viên và lịch sử phát triển. Mặc dù từ tận thế đến nay vẫn chưa tới một năm nhưng một tổ chức đã trải qua mưa máu gió tanh cũng đã đủ chấn động. Chẳng trách Yến Hội Dương nói ngọc Con Rối là thứ gây họa. Ngọc Con Rối chính là chiếc hộp Pandora. Khi bạn có nó, bạn có thể có được một kho báu bất ngờ, cũng sẽ gặp phải tai họa bất trắc, lợi ích và hiểm họa cùng lúc tồn tại, khiến bạn muốn ngừng mà không được, rồi bị hãm sâu vào trong đó.

Bây giờ Ngụy Tử đã không còn đường lui, nếu không bảo vệ được ngọc Con Rối, họ có thể bị diệt bất cứ lúc nào. Thế nhưng giữ mãi ngọc Con Rối thì nhất định họ sẽ đón đầu vô số cuộc tấn công, chỉ sợ bây giờ họ muốn từ bỏ ngọc Con Rối cũng đã không thể. Sống lâu trong đấu tranh, họ đã gây thù chuốc oán quá nhiều, một khi đánh mất ngọc Con Rối, thứ chờ đợi họ không phải yên bình mà là sự trả thù tàn nhẫn gấp bội. Họ dựa vào ngọc Con Rối mà hưng thịnh, cuối cùng ngọc Con Rối lại đẩy họ vào bước đường cùng.

Bọn họ nói chuyện đến trưa, đã hiểu được kha khá tình huống cơ bản của Ngụy Tử. Trước khi đi, Yến Hội Dương cho họ một tờ giấy: “Đây là lệnh truy nã, có rất nhiều chỗ không chính xác, chỉ có cậu minh tinh kia là có ảnh chụp, những người khác đều là vẽ, có điều các vị có thể xem.” Hắn đặt tờ giấy xuống bàn trà rồi đi.

Liễu Phong Vũ vốn nghe họ nói chuyện đến buồn ngủ rồi dựa luôn vào người Đường Nhạn Khâu ngủ gà ngủ gật đột nhiên mở choàng mắt, nhảy dựng lên khỏi ghế salon, kéo xoẹt lấy tờ giấy kia: “Sao anh không sớm lấy ra một chút.” Hắn cúi đầu nhìn, lửa giận ngút trời: “Móa, sao họ lại chọn cho tôi tấm hình này, kiểu tóc này là một trong những kiểu tóc thất bại nhất của tôi từ trước tới nay!”

“Em xem với em xem với.” Đặng Tiêu vốn cũng đang ngủ lúc này cũng tinh thần tỉnh táo: “Liễu ca, anh đẹp trai quá, có đủ mọi người này, vẫn chưa có em.”

Tùng Hạ vỗ vỗ Đặng Tiêu: “Đừng làm loạn, cho mọi người xem nữa.”

Tùng Hạ nhận lấy, trải xuống bàn, để tất cả mọi người đều có thể xem.

Đó là một tờ lệnh truy nã vô cùng đơn giản, không có hai chữ to “Truy nã” hay “Treo thưởng” trong tưởng tượng của họ, lại giống như tờ rơi của phòng tập thể dục: Ngay chính giữa trang giấy là một bức tranh tả thực, vẽ một con mèo khổng lồ, bên cạnh viết cao chừng tám mét, còn có một chiếc xe có lốp xe rất cao, bên cạnh viết cao chừng bốn mét, bên cạnh tiếp theo nữa là năm người, bốn người lớn và một đứa bé, ngoại trừ trên mặt Liễu Phong Vũ được đăng một bức ảnh ngôi sao của mình, còn được viết tên và thông tin cá nhân thì những người khác đều không có gương mặt, nhưng Đường Nhạn Khâu đeo đồ bảo hộ, lưng có một cây cung lớn, hình tượng vô cùng oai hùng dưới cùng sau hình ảnh đề dòng trao thưởng lớn. Ngoại trừ Liễu Phong Vũ và người cầm cung thì những người khác đều phải bắt sống. Mặc dù trên tờ giấy này không nhắc tới ngọc Con Rối, nhưng hiển nhiên nội dung cụ thể của “tiền thưởng tối cao” này đã được truyền ra.

Đặng Tiêu nói: “Bây giờ chỉ có thân phận của Liễu ca bị nhận ra.” Khẩu khí lại lộ ra vài phần hâm mộ.

Tùng Hạ nói: “Rất bình thường, trước đây Liễu ca là đại minh tinh nổi tiếng.”

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng, “Cũng không biết tìm tấm nào trông đẹp mắt một chút, ảnh này đâu giống anh, đẹp trai kém anh ngoài đời một phần mười.”

Đường Nhạn Khâu cũng nhíu mày: “Hướng cây cung trong tranh bị ngược, tôi thuận tay trái.”

Trang Nghiêu lườm họ: “Đó không phải chỗ cần chú ý. Nhìn từ tấm ảnh này là biết họ vẫn chưa xác định được ai mới là người có khả năng chữa trị. Xem ra, Tôn Á bị cấm miệng, người ngoại quốc kia vẫn có chút bản lĩnh. Đó là chuyện tốt, tôi có thể tiếp tục giả mạo, như vậy có thể đảm bảo an toàn nhiều hơn.”

Liễu Phong Vũ bĩu môi, vẫn còn rất bất mãn, Đặng Tiêu lại có dáng vẻ kích động, còn lôi kéo Liễu Phong Vũ vuốt vuốt tóc: “Liễu ca, chúng ta đi mượn một chiếc máy ảnh, chụp một tấm đẹp mắt dán lên đi, a, đúng rồi, cái máy tính kia… cái máy tính kia có cameras phía trước.”

Trang Nghiêu ôm lấy máy tính, trừng mắt nhìn cậu: “Không được chạm vào nó.” Nó lại nói với Thành Thiên Bích: “Đến phòng tôi, nghiên cứu video.”

Đường Nhạn Khâu cũng đứng lên: “Tôi cũng đi nữa.”

Nói xong ba người về phòng Trang Nghiêu.

Đặng Tiêu nhún vai: “Đó thì có gì đẹp cơ chứ, không bằng thức ăn. Tùng ca, lúc nào mới nấu cơm hả anh?”

Tùng Hạ còn đang khiếp sợ chưa tỉnh táo lại sau vụ lệnh truy nã: “A, a, chờ một chút, bên ngoài có người đang trang bị máy phát điện, chờ họ gắn xong thì nấu.”

“Vậy tốt, để em đi giúp họ.” Đặng Tiêu xắn tay áo rồi liền đi ra ngoài.

Cậu ta vừa mở cửa thì thấy mấy người ôm chăn đệm sạch sẽ và những người phụ nữ cầm đồ quét dọn đang tiến đến, có chút sợ hãi cúi người chào họ rồi bắt đầu quét dọn làm vệ sinh.

Xem ra Yến Hội Dương chuẩn bị khá đầy đủ.

Nghĩ đến chuyện tối hôm nay là sẽ được ăn rau dưa hoa quả đã lâu không ăn, tắm nước nóng, dùng hệ thống sưởi hơi, nằm trên chăn bông sạch sẽ, tâm trạng u ám của Tùng Hạ rốt cuộc đã thả lỏng ra một chút.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện