Đặng Tiêu dùng sức vỗ vai Tùng Hạ: “Tùng ca đừng sợ, tiểu Trang Nghiêu cũng đừng sợ, có em ở đây rồi.”
Dịch Nam đề phòng: “Cậu muốn chúng tôi làm gì?”
“Khiến Triệu Phấn, Diêu Hoàng cho rằng anh muốn liên thủ với hội Phụng Lam để bắt chúng tôi, lấy người có khả năng chữa trị trong chúng tôi đổi lấy miếng ngọc Con Rối kia.”
Lời vừa nói ra, hai anh em Dịch Đông Dịch Nam mặt hơi biến sắc.
Trang Nghiêu cười nói: “Có lẽ nó vốn không phải ‘cho rằng’, thật ra hai người đã sớm có ý nghĩ này, chỉ có điều bây giờ hai mặt là địch, không dám hành động thiếu suy nghĩ phải không. Bây giờ bởi vì có nhiều hơn một miếng ngọc Con Rối, Phụng Lam sẽ liên tục xuất hiện khoảng cách với Triệu Phấn, Diêu Hoàng, đây chính là thời cơ tốt nhất của hai người.”
“Nếu cậu đã biết vậy thì để chúng tôi làm thế có ý nghĩa gì, cậu không sợ chúng tôi thật sự sẽ liên thủ với hội Phụng Lam hay sao?”
“Không sợ, bởi vì hội Phụng Lam sẽ không chỉ thỏa mãn với những thứ này, họ muốn người có năng lực đặc biệt trong nhóm chúng tôi, cũng muốn ngọc Con Rối của hai người. Thứ Triệu Phấn, Diêu Hoàng muốn chỉ là đánh bại hai người, xưng bá Lạc Dương, hội Phụng Lam có thể thỏa mãn họ. Giữa họ không có xung đột lợi ích, cho nên họ có thể hợp tác, hai người thì sao? Hai người dám hợp tác với họ hay sao?”
Lời nói của Trang Nghiêu đã bắn trúng hồng tâm, quả thật Dịch Đông Dịch Nam đã từng cân nhắc tới chuyện hợp tác với hội Phụng Lam để vượt qua hoạn nạn lần này, nhưng chuyện mà họ lo nhất cũng chính là cuối cùng thì hội Phụng Lam sẽ không tha cho miếng ngọc Con Rối của họ, bởi vậy cứ lần lữa không dám có hành động. Dưới cục diện mâu thuẫn này, không phe nào dám động thủ trước, đều đang rình mò động thái của những người khác.
Trang Nghiêu nói: “Nếu chúng ta không tin tưởng nhau, không ngại đều giữ lại đường lui cho mình, bây giờ chúng ta chỉ hợp tác một chuyện là chia rẽ liên minh hợp tác giữa Phụng Lam và Triệu Phấn, Diêu Hoàng. Với mục đích này, hai người đứng ra gây xích mích là thích hợp nhất. Hơn nữa, hai người cũng có thể nhân cơ hội này để thăm dò hội Phụng Lam, nói không chừng hai người thật sự có thể liên hợp lại đối phó với chúng tôi đấy. Đương nhiên, nếu dã tâm của họ quá lớn, hai người cũng có đường lui.”
Dịch Đông lạnh nhạt nói: “Những thứ cậu nói cho chúng tôi biết có lợi ích gì?”
“Lợi ích? Đương nhiên là thấy Triệu Phấn, Diêu Hoàng nghi kỵ hội Phụng Lam, niềm tin giữa họ sẽ sụp đổ. Bởi vì miếng ngọc Con Rối của Phụng Lam mà Triệu Phấn, Diêu Hoàng sẽ bất mãn với họ. Bây giờ nếu hai người có động thái, họ sẽ càng thêm bất an. Nói thật, tôi hoàn toàn không lo lắng đến chuyện hai người sẽ hợp tác với hội Phụng Lam, bởi vì hai người sẽ không làm chuyện đó. Căn bản là họ không tha cho miếng ngọc Con Rối trong tay hai người, chỉ có điều không phải nay lấy thì là mai lấy mà thôi.”
“Nếu Triệu Phấn, Diêu Hoàng vì động thái của chúng tôi mà có hành vi gì quá khích thì sao?”
“Hành vi quá khích gì? Phát động tấn công? Phát động tấn công là chuyện sớm muộn cũng xảy ra, lẽ nào anh cho rằng chỉ cần các anh yên lặng, tất cả sẽ trời yên biển lặng? Bây giờ bùng nổ xung đột, nhất là do Triệu Phấn, Diêu Hoàng khơi mào tranh chấp, ngược lại sẽ là thời cơ thích hợp nhất, bởi vì bất luận là hội Phụng Lam hay là họ đều đang bị vây trong trạng thái rối loạn, niềm tin giữa bọn cũng đang bị vây trong nguy hiểm, hội Phụng Lam nhất định sẽ khắc phục quan hệ đồng minh giữa họ. Lúc này, quan hệ của họ yếu ớt nhất, nếu bây giờ Triệu Phấn, Diêu Hoàng chủ động tấn công, đối với họ mà nói là họa vô đơn chí. Nếu họ thật sự ngu xuẩn như thế, trái lại sẽ đúng theo ý muốn của chúng ta, nhưng họ sẽ không ngu ngốc đến nước này chứ.”
Hai anh em Ngụy Tử nhìn nhau, trong lòng đều có ý tưởng riêng.
Trang Nghiêu nhìn họ, tiếp tục gợi mở: “Hai anh đã có ý đồ hợp tác với chúng tôi, chỉ có điều không thể lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục, như vậy thì đưa ra chút thành ý muốn hợp tác được chứ. Chúng tôi đã cung cấp tin tức quan trọng là ngọc Con Rối cho hai anh, chuyện này do hai anh đi làm, chẳng lẽ không đúng hay sao.”
Dịch Đông nói: “Nếu Phụng Lam đồng ý thì sao, mà không đồng ý thì sao?”
“Đồng ý là chuyện tốt, hai anh liên hợp lại tiên tiêu diệt Triệu Phấn, Diêu Hoàng, dễ như trở bàn tay. Sau đó, quyền khống chế nằm trong tay hai anh, hai anh có thể chọn hợp tác với chúng tôi, cướp ngọc Con Rối của Phụng Lam. Không! Hai anh có thể hoàn toàn không động thủ, họ chỉ có sáu người, chúng tôi có thể giải quyết họ cũng có thể chọn hợp tác với hội Phụng Lam, bắt chúng tôi đi lĩnh ‘tiền thưởng’. Bất luận hai anh chọn cách nào, hai anh cũng không chịu thiệt. Đương nhiên, tôi tin hai anh sẽ chọn cách đầu. Đến lúc đó, tôi mang theo ngọc Con Rối của Phụng Lam rời khỏi đây, hai anh tiếp tục cầm miếng ngọc của mình, làm vua một cõi ở Lạc Dương. Đương nhiên, đều là đồng minh cả, sau này hai anh và Lục Vân không được xâm phạm lẫn nhau. Nếu họ không đồng ý, cũng không có gì tổn thất, chúng tôi vẫn có thể đạt được mục đích kích thích Triệu Phấn và Diêu Hoàng. Chuyện này lan truyền theo lời đồn, hội Phụng Lam hết đường chối cãi, đã có chuyện giấu diếm ngọc Con Rối trước đây, Triệu Phấn, Diêu Hoàng sẽ còn tin họ được ư.”
Mọi người đều không nhịn được nhìn Trang Nghiêu, đừng nói là ba người ngoài, ngay cả những người sớm chiều chung đụng với Trang Nghiêu cũng đều kinh hãi trước mưu kế độc ác của nó.
Nó một tay hư cấu chuyện Phụng Lam có ngọc Con Rối, không chỉ khiến tất cả mọi người ở Lạc Dương tin tưởng, thậm chí sợ rằng Phụng Lam sẽ tự mình rối loạn. Chỉ bằng một kế nho nhỏ như vậy đã khiến quan hệ hợp tác của Phụng Lam và Triệu Phấn, Diêu Hoàng rạn nứt, khiến Ngụy Tử cho là bây giờ họ đang nhằm vào miếng ngọc của Phụng Lam mà buông lỏng cảnh giác với họ. Nó đã khuấy đảo cục diện chân vạc vốn rất rõ ràng trước đó đến nỗi đục ngầu. Bây giờ ai là kẻ địch, ai là đồng minh, sợ rằng phải xào bài một lần nữa. Chí ít thì hiện tại Ngụy Tử đã không phân rõ địch ta, bị họ nắm mũi dẫn đi. Tại điểm mấu chốt này, chỉ cần bước tiếp theo của kế hoạch hoàn thành, Triệu Phấn và Diêu Hoàng sẽ chủ động gây chiến, họ có thể làm ngư ông đắc lợi, giữ lại không ít sức lực.
Những người biết nội tình không khỏi thấy sống lưng hơi lạnh toát.
Dịch Đông này: “Chuyện này chúng tôi phải suy nghĩ thêm.”
“Tốt nhất là tranh thủ thời gian, hôm nay là thời cơ tốt nhất, nhân lúc Phụng Lam đang tự mình rối loạn, vẫn chưa giải trừ hiểu lầm với Triệu Phấn và Diêu Hoàng, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để làm mọi chuyện.”
Dịch Nam nheo mắt lại: “Tôi hiểu, nếu chúng tôi quyết định hành động thì sẽ chọn ngày hôm nay.”
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, hai anh em họ bỏ đi.
Bọn họ vừa đi, Yến Hội Dương cũng có chút không khách khí nói: “Rốt cuộc thì các cậu đang muốn làm gì? Chờ các cậu đi, Ngụy Tử sẽ không bỏ qua cho chúng tôi.”
“Yên tâm, sau trận chiến này, họ sẽ không còn hơi sức để đối phó với Lục Vân đâu.”
Yến Hội Dương lạnh nhạt nói: “Các cậu hành sự quỷ dị, làm sao tôi tin được.”
Trang Nghiêu lạnh giọng nói: “Nếu không tin, bây giờ ngài có thể thu binh, trốn trong góc phòng quan sát chúng tôi đấu đến người chết kẻ sống, đến lúc đó rốt cuộc là ai thắng, ngài chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Chỉ sợ chúng tôi thắng cũng tuyệt đối không đảm bảo được Lục Vân. Thế nhưng, ngài cũng nhìn ra được, kế hoạch này tiến hành đến bước cuối cùng thì không phe nào có thể toàn thân trở ra, tất cả thế lực đều sẽ bị suy yếu, đây chẳng phải là chuyện ngài muốn thấy hay sao? Hơn nữa, Lục Vân cũng không có sự lựa chọn nào khác nên mới tìm chúng tôi hợp tác, đúng không? Nếu ngài không đứng bên chúng tôi, lẽ nào có thể liên thủ với phe xưa nay đã có thù oán – Ngụy Tử, hoặc với Triệu Phấn, Diêu Hoàng?”
Yến Hội Dương giật giật môi, không nói gì.
“Ông chủ Yến, nếu Lục Vân có đầy đủ giá trị lợi dụng, ngay từ đầu hội Phụng Lam đã đi tìm Lục Vân rồi, chính là bởi vì Phụng Lam không coi giá trị của Lục Vân ra gì nên ngài mới cần hợp tác với chúng tôi. Mọi người đều là người thông minh, thấy rõ sự thật, đối với chúng tôi mà nói thì bán đứng Lục Vân không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì sẽ không đạt được mục đích. Ngài còn lo lắng chuyện gì nhỉ.”
Yến Hội Dương châm chọc: “Phương pháp xoa dịu lòng người này đúng là đặc biệt.”
“Hữu hiệu là được.” Trang Nghiêu phất tay một cái: “Ngài quay về chuẩn bị chiến tranh đi thôi, khi lấy được tư liệu của sáu người trong hội Phụng Lam thì mang đến cho tôi trước tiên.”
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi như Yến Hội Dương vốn sẽ không phục chuyện bị một đứa trẻ chừng mười tuổi gọi đến xua đi, nhưng sự cơ trí phi phàm và khí chất sát phạt quyết đoán của Trang Nghiêu khiến hắn nghe lời nó theo bản năng.
Sau khi Yến Hội Dương đi, Tùng Hạ không quá chắc chắn mà hỏi thăm: “Hai anh em Ngụy Tử sẽ làm theo thật sao?”
“Nhất định.” Trang Nghiêu khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Nhất định phải chọn vào ngày hôm nay sao? Vì sao không đợi Thiên Bích đột phá cấp hai rồi làm tiếp?”
“Tôi cũng hy vọng có thể chờ đến khi anh ta đột phá cấp hai rồi mới phát sinh biến động, nhưng trên thực tế thì chuyện Thành Thiên Bích đột phá cấp hai mới là biến động trong kế hoạch của tôi, tôi đã tính toán tất cả, nhưng thế nào cũng không tính đến chuyện Thành Thiên Bích sẽ phải hao phí 15 tiếng để đột phá cấp hai vào hôm nay. Hiện nay tất cả mọi chuyện đều đang tiến hành dựa theo kế hoạch của tôi, tôi dự tính Triệu Phấn và Diêu Hoàng sẽ phát động cuộc chiến vào nửa đêm hôm nay. Hôm nay là thời cơ tốt nhất, qua ngày hôm nay, có thể hội Phụng Lam sẽ tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ phát hiện ra huyền cơ của ngọc phù mã não, đến lúc đó ngay cả năng lực của Tùng Hạ cũng có nguy cơ bị bại lộ. Có thể Triệu Phấn, Diêu Hoàng sẽ bị họ thuyết phục mà tỉnh táo lại, phải nhân dịp họ chưa tỉnh táo để khuấy động mọi chuyện đến độ không thể cứu vãn mới được. Cho nên, tất cả thành bại đều nằm trong đêm nay, dù có Thành Thiên Bích hay không, kế hoạch vẫn phải được tiếp tục.”
Tùng Hạ thở dài: “Tôi có chút lo lắng.”
“Cũng không cần quá lo lắng, đêm nay Triệu Phấn, Diêu Hoàng phát động tấn công, cũng không phải nhắm vào chúng ta, nhất định là nhắm vào Ngụy Tử.”
“Ngộ nhỡ hội Phụng Lam thật sự đồng ý liên hợp với Ngụy Tử thì sao?”
“Vậy tối nay kẻ bị diệt chính là Triệu Phấn và Diêu Hoàng, cũng vẫn không phải chúng ta, có điều khả năng này cực thấp, chỉ có một phần trăm, trừ phi bên phía hội Phụng Lam có chuyện xấu gì đó mà tôi không dự đoán được thì họ mới có thể hợp tác với Ngụy Tử.”
“Dù sao thì đêm nay chúng ta sẽ an toàn.”
“Không, chúng ta có 30% khả năng sẽ lọt vào trận đánh thăm dò của Phụng Lam khi Triệu Phấn và Diêu Hoàng tấn công Ngụy Tử.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Cái gì?”
Liễu Phong Vũ cau mày: “30%, nhóc con tính sao mà được vậy? Không phải lừa người chứ.”
“Căn cứ vào các điều kiện hiện có để suy tính.”
“Vì sao cậu không sớm nói cho chúng tôi biết?”
Trang Nghiêu giễu cợt: “Tại sao không ai sớm nói cho tôi biết Thành Thiên Bích sẽ hao phí 15 tiếng để đột phá cấp hai vào hôm nay.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không thể dự đoán được.”
“Các anh toàn gây thêm những phiền toái phức tạp cho tôi, sao có thể trách tôi không nói cho các anh biết được. Tôi còn chưa kịp nói thì anh em Ngụy Tử đã tới. Sức chiến đấu chính vốn sẽ ứng phó với trận đánh thăm dò của Phụng Lam là Thành Thiên Bích thì bây giờ cần phân công cho những người khác.”
“Vì sao cậu khẳng định họ sẽ tấn công thăm dò như vậy?”
“Tối muộn hôm nay, có thể họ sẽ phát hiện một ít bí mật về ngọc phù mã não. Tôi không biết máy móc của họ tinh vi tới mức độ nào, nếu họ có thể dò được chính xác mỗi một miếng ngọc phù thì nhất định họ sẽ cảm thấy khiếp sợ với sự xuất hiện của thứ này, hơn nữa nhất định sẽ chạy đến chỗ chúng ta tìm đáp án. Hiếu kỳ với ngọc phù có thể tích trữ năng lượng nên nhất định họ sẽ không phát động tấn công toàn diện với chúng ta, bởi vì họ còn sợ chúng ta. 70% còn lại khả năng cuộc tấn công này không xảy ra chính là máy móc của họ thiếu tinh vi, thậm chí không biết tại sao lại kiểm tra ra dao động năng lượng của ngọc Con Rối ở nơi đóng quân của mình, cũng không thể phát hiện ra ngọc phù mã não. Nếu vậy, họ sẽ không dám hành động, đồng thời sẽ phái người cầu viện từ Bắc Kinh, có điều đến lúc đó thì Triệu Phấn, Diêu Hoàng đã sớm hành động, sẽ buộc họ bước vào cuộc chiến.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu, nói: “Cho nên chuyện chúng ta có thể bị họ quấy rầy hay không được quyết định toàn bộ bởi mức độ tinh vi của máy móc.”
“Không sai. Có điều, cho dù họ tới đây, các anh cũng đủ để cầm chân họ.”
Đặng Tiêu cười hừ một tiếng: “Giao nó cho em, dù là ai tới, em cũng sẽ bảo hộ Thành ca, cho đến khi anh ấy an toàn xuất quan.” Cậu ta còn tranh công nháy mắt với Tùng Hạ: “Tùng ca cứ yên tâm.”
Tùng Hạ dở khóc dở cười.
Trang Nghiêu cười nhẹ: “Bây giờ chúng ta chờ tin xấu đi, một khi Ngụy Tử đi tìm hội Phụng Lam, chúng ta sẽ tiến hành bước thứ ba của kế hoạch.”
Tâm trạng của ai cũng có chút căng thẳng, dù sao thì đêm nay có thể sẽ phải đối mặt với một cuộc đại chiến, nhất là Tùng Hạ, bởi vì bây giờ Thành Thiên Bích còn đang trong thời khắc mấu chốt nhất để đột phá cấp hai, cậu vừa phải lo lắng tiến triển của Thành Thiên Bích, vừa phải lo lắng họ chưa chắc có thể ứng phó với tất cả những chuyện sắp xảy ra.
Khoảng chừng hơn bốn giờ chiều, trời dần tối mà vẫn chưa thấy tin tức bên phía Ngụy Tử.
Liễu Phong Vũ đã có chút nôn nóng: “Chẳng lẽ Ngụy Tử lại không đến.”
Trang Nghiêu tràn đầy tự tin: “Họ nhất định sẽ đến.”
“Nhưng bây giờ trời đã tối rồi.”
“Cũng không quy định nhất định sẽ đến trước khi trời tối.”
Đang lúc Tùng Hạ cũng bắt đầu cuống lên thì Yến Hội Dương phái người đưa tin đến, báo đã phát hiện Dịch Đông Dịch Nam đến nơi đóng quân của Phụng Lam.
Trang Nghiêu lạnh lùng cười: “Tốt, lúc này còn thích hợp hơn cả trong tưởng tượng của tôi.” Nó nói với người kia: “Quay về nói cho ông chủ Yến của mấy người biết, có thể bắt đầu hành động.”
Họ đã ước định đâu ra đấy với Yến Hội Dương, một khi Trang Nghiêu phát lệnh, hắn sẽ lập tức phái người ra ngoài truyền tin nói hội Phụng Lam đồng ý hợp tác với Ngụy Tử để tiên diệt Triệu Phấn, Diêu Hoàng, sau đó sẽ tiêu diệt họ và Lục Vân.
Sau khi người đưa tin đi, Trang Nghiêu nói: “Thời gian cũng không còn sớm, Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu đi chuẩn bị một chút. Ba tiếng sau, tin tức lan truyền cũng được kha khá rồi, sẽ tiến hành bước thứ ba trong kế hoạch của chúng ta, đi kích thích Triệu Phấn và Diêu Hoàng một chút.”
Chín giờ tối, trời đã đen thui.
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ lặng lẽ rời khỏi thẩm mỹ viện, lần mò đến sào huyệt của Triệu Phấn.
Căn cứ theo tin tức tình báo của Yến Hội Dương, lão đại của Triệu Phấn là một người phụ nữ dị chủng hoa mẫu đơn, có một chân với lão đại của Diêu Hoàng, bởi vì cô ả vô cùng xinh đẹp nên khiến lão đại Diêu Hoàng chết mê chết mệt. Xuống tay với đàn bà là thích hợp nhất, rồi những người đàn bà đó sẽ thêm mắm thêm muối lừa gạt sức phán đoán của đàn ông.
Sau khi Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ đi, Trang Nghiêu bắt đầu chú ý tới thời gian sắp đến.
Tùng Hạ vỗ vỗ vai Đặng Tiêu, có một loại tâm trạng “vò mẻ chẳng sợ nứt [114]”: “Nếu người của Phụng Lam tới tìm chúng ta nhân lúc Liễu ca và Tiểu Đường ra ngoài thì chỉ có thể thể dựa vào cậu.”
[114] Vò mẻ chẳng sợ nứt (Phá quán tử phá suất): Đập vỡ cái vò ra từng mảnh vì đằng nào thì nó cũng nứt rồi – Hành động thiếu thận trọng trong hoàn cảnh vô vọng, chỉ sự cam chịu, không chịu tiến thủ.
Đặng Tiêu cười nói: “Tùng ca cứ yên tâm, em lợi hại lắm, em đã đi qua nhiều nơi như vậy rồi, chưa có ai đánh thắng được em đâu.”
Trang Nghiêu hạ giọng nói: “Đó là vì anh chưa gặp phải người lợi hại, chắc họ sẽ về sau một tiếng nữa. Dù có xảy ra chuyện gì, anh đều phải chống cự nổi trong một giờ.”
Đặng Tiêu dùng sức vỗ vai Tùng Hạ: “Tùng ca đừng sợ, tiểu Trang Nghiêu cũng đừng sợ, có em ở đây rồi.”
Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, xưa nay Tùng Hạ chưa bao giờ nghĩ rằng chờ đợi lại là một chuyện khó chịu như vậy. Đợi Đường Nhạn Khâu cùng Liễu Phong Vũ mau chóng trở về, lại đợi Thành Thiên Bích mau chóng đột phá cấp hai.
Xem ra tâm trí của mình vẫn chưa đủ lớn mạnh cứng cỏi, khi không có bạn bè lớn mạnh ở bên, cậu không có chút tự tin gì với khả