Trang Nghiêu lạnh nhạt đáp: “Tôi chẳng có quan hệ gì với ông ta hết, đừng nghĩ đến chuyện trông cậy vào ông ta.”
Bọn họ lấy phần thức ăn cho hai ngày và một ít vũ khí quan trọng, bọc thành hai bao lớn cột trên lưng A Bố, làm xong tất cả chuyện này tổng cộng không quá hai mươi phút. Từ trận chiến tối qua đến hôm nay mới không quá mấy tiếng, thậm chí Đặng Tiêu vẫn chưa tỉnh lại, họ còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút hay uống một ngụm nước thì đã vội vã tiếp tục lên đường.
Trước khi đi, Trang Nghiêu nhìn Lộ Bá, nói: “Nó còn có thể cải tạo.”
Tùng Hạ vỗ vỗ lốp xe to lớn của Lộ Bá: “Ông bạn già, chờ bọn tôi ổn định ở Bắc Kinh rồi sẽ quay lại đón ông.” Hành trình này nếu không có Lộ Bá thì nhất định họ sẽ phải trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất, ăn thịt sống, ngủ dưới nền tuyết, ngẫm lại cũng thấy hãi. Bây giờ cuối cùng thì Lộ Bá đã hoàn thành sứ mạng của nó, đưa họ đến tận đây. Đối với chiếc xe này, Tùng Hạ đã có chút tình cảm, mặc dù trong người nó không thể xua đi được mùi xăng.
Thành Thiên Bích nói với Yến Hội Dương: “Giúp chúng tôi bảo quản kỹ chiếc xe này.”
Yến Hội Dương gật đầu: “Tôi sẽ giấu nó đi.”
Mọi người nhảy lên người A Bố, chính thức xuất phát.
Một đêm không ngủ, lại đã trải qua cuộc chiến nguy hiểm, tinh thần ai nấy đều có chút mệt mỏi, nằm xuống người A Bố buồn ngủ. Thoạt nhìn thì A Bố cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng họ phải đi xa khỏi Lạc Dương một chút mới có thể an tâm nghỉ ngơi.
Tốc độ của A Bố rất nhanh, hơn nữa có thể vượt qua bất cứ chướng ngại vật gì, cho đến trưa thì họ đã đi được hơn tám mươi km.
Thấy nơi này đã cách Lạc Dương rất xa, Trang Nghiêu sợ A Bố quá mệt mỏi nên quyết định nghỉ ngơi tại chỗ.
Dựa theo lịch ngày của thời đại văn minh, bây giờ đã sắp đến tháng tư, thế nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, có nhiều chỗ tuyết còn chưa tan nhưng tuyết phủ không dày nên rừng rậm trở nên hết sức lầy lội, họ rất vất vả mới tìm được một chỗ khô mát để nghỉ ngơi.
A Bố có bộ lông quá dài, bộ lông trắng như tuyết ở dưới mắt cá chân dính nước bùn, hiển nhiên khiến nó rất khó chịu, lúc nằm xuống đất nó còn định liếm, Trang Nghiêu đè mũi nó xuống: “Bẩn, không được liếm.”
A Bố nhẹ nhàng kêu meo meo, vẫn muốn liếm.
“Không được.”
A Bố rủ đầu xuống, đôi mắt tím không có tiêu cự nhìn về phía trước, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu.
Liễu Phong Vũ vuốt ve lông A Bố: “Có phải A Bố đói hay không?”
“Không phải, tối qua nó ăn rất nhiều rắn.”
“A!” Đặng Tiêu đột nhiên la lên: “Tiếc quá, quên mất ăn thịt rắn nướng với canh rắn.”
Tùng Hạ cười: “Xém chút nữa là cậu chết cóng rồi, vẫn còn muốn ăn cơ à.”
“Nếu có ăn thì sẽ không đông lạnh, em đói quá nên thế.” Vẻ mặt Đặng Tiêu ủ rũ: “Nhiều rắn thế mà chả được miếng nào.” Cậu gặm một cái sủi cảo chiên cứng đơ, càng cảm thấy không cam lòng.
Tùng Hạ đưa cho cậu một cây lạp xưởng: “Đây còn có thịt này, đừng bắt bẻ nữa, đến Bắc Kinh là có thức ăn ngon.”
Đặng Tiêu cắn một miếng lạp xưởng, thở dài: “Chắc hẳn rất nhiều người đều đến Bắc Kinh anh nhỉ, không biết mẹ em có đến đó không.”
Tùng Hạ an ủi: “Tỷ lệ rất cao, như cậu đã nói, mẹ cậu nhất định còn sống, chỉ cần còn sống là sẽ có cơ hội gặp lại.”
Đặng Tiêu gật đầu: “Mẹ em nhất định còn sống, bà rất mạnh mẽ, còn lợi hại hơn đàn ông nhiều, bà không chết được đâu.” Cậu ta nắm chặt tay: “Đến Bắc Kinh rồi, em sẽ chụp một bức ảnh đẹp trai nhất, để họ sửa lại lệnh truy nã, cho thêm em vào, mẹ em nhìn thấy sẽ tới tìm em.”
Tùng Hạ cười xoa xoa đầu cậu: “Đi, đến Bắc Kinh, anh cắt tóc cho cậu, chụp cho cậu tấm ảnh đặc biệt đẹp trai.”
Đặng Tiêu cười cười, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Tùng Hạ ăn xong uống xong, định đi vệ sinh, cậu đứng dậy đi về phía rừng cây, mới vừa đi một vài mét thì phía sau truyền đến động tĩnh gì đó, cậu quay đầu nhìn lại, Thành Thiên Bích cũng đứng lên, nhíu mày nhìn cậu.
Tùng Hạ lập tức nhớ ra chuyện bây giờ họ bị ngọc cổ buộc chung một chỗ, giữa hai người không thể tách rời quá bốn mét, cậu lúng túng nói: “Tôi định đi vệ sinh.”
Thành Thiên Bích nói: “Đi thôi.”
Liễu Phong Vũ cười xấu xa nhìn họ: “Đi chầm chậm thôi nhé, không phải về sớm đâu.”
Đặng Tiêu cũng ồn ào theo, rồi cười ha ha.
Hai người vì tránh cho bị họ chê cười nên cố ý đi xa một chút, Tùng Hạ đi vòng qua một cái thân cây, cởi quần bắt đầu đi tiểu. Chưa bao giờ cậu thấy đi vệ sinh lại xấu hổ như thế, khiến cậu căng thẳng làm nước tiểu dính vào quần một chút, cậu hết sức buồn bực.
Đi xong, cậu nắm một vốc tuyết trên đất chà chà tay rồi mới đi ra.
Thành Thiên Bích liếc mắt liền nhìn thấy ống quần cậu có chỗ ướt, ánh mắt hơi cười.
Tùng Hạ có quan sát vô cùng tỉ mỉ đối với bất cứ nét mặt tinh vi gì của hắn, xưa nay cậu chưa từng thấy Thành Thiên Bích có thể nhe răng cười, tối đa chỉ là một nụ cười cực kỳ nhạt mà thôi cũng đã hiếm khi có. Bởi vậy mà ánh mắt hơi chế nhạo của Thành Thiên Bích khiến cậu rất bất ngờ, tâm trạng lúng túng giảm đi không ít, cười nói: “Cậu cười tôi đó hả? Cười gì chứ, đều là đàn ông cả, có ai mà chưa từng tè vào quần đâu.”
Thành Thiên Bích nói: “Không cười anh.”
Tùng Hạ nói: “Đừng điêu, tôi thấy rồi đấy.” Cậu đi tới ôm cổ Thành Thiên Bích, sờ sờ gương mặt lạnh lẽo của hắn, nhẹ giọng nói: “Tối qua cậu không bị thương chứ, cậu cũng không nói với tôi.”
“Yên tâm, không có.”
“Đến Bắc Kinh rồi, chúng ta đi tìm chú tôi trước, tôi nghĩ chú có thể che chở chúng ta.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Tôi cũng cần giáo sư giúp tôi liên lạc với quân đội cấp cao, bây giờ hỗn loạn như vậy, tôi không biết nên tìm ai báo cáo.”
“Báo cáo xong thì thế nào? Cậu có tính toán gì không? Chúng ta đã từng nói, tìm một chỗ có đủ loại đồ ăn, nuôi heo, sống cuộc sống tự cung tự cấp.”
“Tôi chưa.” Thành Thiên Bích trấn an vuốt trán cậu.
Thật ra trong lòng hai người đều rõ nguyện vọng này vô cùng xa xỉ, bây giờ họ còn chưa bước vào Bắc Kinh mà đã bị các thế lực lớn truy nã, dưới tình hình này, thật sự có thể sống cuộc sống ruộng vườn bình thường hay sao? Cho dù không có cậu, nhưng Thành Thiên Bích thân là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, hắn sẽ trở thành đối tượng bị mọi người chú ý. Hắn là một quân nhân, sợ rằng không thể lui về một góc, không làm gì cả.
Con đường này họ đã đi gần một năm, chẳng mấy chốc là sẽ đến, cậu lại cảm thấy sợ hãi, đó là sự sợ hãi với cuộc sống mà ta không biết.
Thành Thiên Bích nhìn thấu lo âu trước áp lực của Tùng Hạ, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Đừng lo lắng, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ anh.”
Tùng Hạ cũng đưa tay ôm lại hắn, cười nói: “Tôi biết.” Thành Thiên Bích là người đàn ông có thể dựa dẫm nhất mà cậu từng gặp, người đàn ông sẽ không bao giờ suy sụp.
Thành Thiên Bích vỗ vỗ lưng cậu: “Về thôi.”
Sau khi hai người quay lại, Liễu Phong Vũ tiếp tục trêu chọc họ, đúng là có chết cũng chẳng đổi tính: “Sau này hai đứa có thể cùng ăn cùng tắm cùng đi nhà xí, đúng là ngọt ngào.”
Đặng Tiêu cười hì hì: “Liễu ca, có phải anh đang hâm mộ không.”
“Ôi, đúng rồi, anh hâm mộ, anh cũng muốn tối đi ngủ được ôm ai đó.”
“Ôm Đường ca ấy, dù sao thì hai anh cũng ngủ chung một phòng mà.”
Đường Nhạn Khâu cứng đờ: “Tiểu Đặng, đừng nói linh tinh.”
Liễu Phong Vũ liếc nhìn Đường Nhạn Khâu: “Anh thèm vào, cứng lắm.”
Đặng Tiêu nhào lên trên người A Bố: “Ôm A Bố vẫn thoải mái nhất.”
A Bố kêu “meo meo” một tiếng, đặt chân lên lưng Đặng Tiêu.
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Nghỉ ngơi được kha khá rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi. Ngày hôm nay A Bố có chút mệt mỏi, không đi được xa, chờ nó nghỉ ngơi tốt, tối đa bốn, năm ngày là chúng ta là có thể đến Bắc Kinh, có điều khi đi qua Thạch Gia Trang [124], chúng ta cần xem kỹ bản đồ một chút. Trận tuyết lớn đã vùi lấp con đường, tuyến đường của chúng ta nhất định sẽ bị chếch đi một khoảng nhất định.”
[124] Thạch Gia Trang: Là thành phố lớn nhất và là tỉnh lỵ tỉnh Hà Bắc Trung Quốc, cách thủ đô Bắc Kinh 320 km về phía nam.
Tùng Hạ nói tiếp: “Mặt khác, thức ăn chúng ta mang theo chỉ đủ cho hai ngày, còn lại cần chúng ta đi săn vài thứ, bây giờ đã là đầu xuân, sẽ không khó săn thú như mùa đông nữa, mọi người chú ý đến con mồi.”
Mọi người bò lên người A Bố, thông qua trao đổi hai đầu gồm ngôn ngữ và sóng điện não của Trang Nghiêu, A Bố chạy về phía trước.
Đến khi bầu trời tối đen, dựa theo đánh giá sơ lược của Trang Nghiêu, một ngày họ đi 180km, tốc độ gần gấp ba Lộ Bá, có điều dù sao thì A Bố cũng không phải máy móc, nó sẽ mệt. Buổi tối khi nghỉ ngơi, nó ăn chút thức ăn nén khí rồi nằm yên không nhúc nhích, rõ ràng cho thấy nó đã rất mệt mỏi rồi.
Tùng Hạ đưa một ít năng lượng vào bốn phần đệm thịt dưới chân nó, giảm bớt tê sưng: “A Bố chạy liên tục như thế có sao không? Hay là ngày mai đi chậm vậy.”
Trang Nghiêu nói: “Việc cần làm ngày mai là săn vài con động vật lớn, nó ăn hết thức ăn nén khí cũng không đủ.”
Tùng Hạ gật đầu: “Ngày mai sẽ không đi nhanh nữa, đi tìm con mồi trước đã, chúng ta đã đi gần một năm, cũng không cần vội một hai ngày.”
Đường Nhạn Khâu nhóm lửa, mọi người ngồi vây quanh đống lửa ăn vài thứ, Trang Nghiêu nói kế hoạch sau khi đến Bắc Kinh.
“Nhóm của chúng ta muốn ẩn giấu hành tung gần như là không thể vì A Bố là mục tiêu quá rõ ràng, trên thực tế cũng không phải che giấu gì cả. Sau khi vào thành, chuyện đầu tiên chúng ta phải làm là đi tìm giáo sư Tùng Chấn Trung, bảo ông ấy cung cấp che chở cho chúng ta, bằng không người của hội Phụng Lam sẽ là kẻ đầu tiên tìm đến báo thù.”
Tùng Hạ gật đầu: “Tôi ở Lạc Dương nghe họ nói rằng Bắc Kinh có một viện khoa học quốc gia, phát minh rất nhiều thứ để sử dụng trong tận thế, tôi đoán chú tôi cũng đang ở chỗ nào đó như vậy, không khó tìm lắm. Được rồi, Trang Nghiêu, cậu từng ở Bắc Kinh, chắc cậu phải rõ ràng hơn chúng tôi chứ?”
“Hơn phân nửa là chỗ đó, trước đây khi người kia đưa ra giả thiết ‘Ý thức Cambri’, chính là ở viện khoa học quốc gia.”
Tùng Hạ hỏi: “Cậu từng là một thành viên ở đấy?”
Ánh mắt Trang Nghiêu tối sầm: “Phải.”
Liễu Phong Vũ không hiểu: “Mấy năm trước cậu mới có mấy tuổi, biết được cái gì chứ, ở đó cậu có thể nghiên cứu ra cái gì? Điều khiến tôi không hiểu chính là sao họ lại để một đứa con nít mới mấy tuổi như cậu tham gia nghiên cứu.”
Trang Nghiêu lườm hắn một cái: “Anh không hiểu.”
“Tôi không hiểu đấy, hay là cậu nói một chút đi.”
Tùng Hạ có chút cẩn thận dò hỏi: “Người kia mà cậu nói là ba cậu à?”
Sắc mặt Trang Nghiêu hơi biến: “Các anh làm sao vậy? Hôm nay định tra hỏi tôi đấy à?”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi chỉ muốn xác định một chút có phải ngoại trừ chú tôi, Bắc Kinh vẫn còn có nhiều nhân tài có thể lợi dụng hay không thôi. Nếu ba cậu cũng là người của viện khoa học quốc gia, chúng ta ở Bắc Kinh sẽ càng thêm an toàn.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt đáp: “Tôi chẳng có quan hệ gì với ông ta hết, đừng nghĩ đến chuyện trông cậy vào ông ta.”
Tùng Hạ ngẩn người, chẳng biết thế nào, cậu lại nhớ tới hồi còn ở trong biệt thự Trang Nghiêu, Trang Nghiêu cầm một bức ảnh cơm nước đầy bàn bảo cậu nấu theo nó. Từng có một lần cậu nhìn thấy tấm ảnh đó được kẹp trong sổ tay của Trang Nghiêu, cậu không biết tấm ảnh mỏng manh kia có là hồi ức duy nhất của Trang Nghiêu với gia đình hay không. Cũng có thể do cậu tự mình đa tình vì Trang Nghiêu mạnh mẽ không giống một đứa trẻ bình thường, có lẽ trong bộ óc đã tiến hóa tới chỉ số thông minh cực kỳ cao kia căn bản không cần những thứ tình cảm trói buộc này.
Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Tôi ở Bắc Kinh tiến hành một nghiên cứu đặc biệt, sau đó tôi không có hứng nghiên cứu nữa nên quay về Quý Dương. Lần này đến Bắc Kinh, tôi phải về viện khoa học quốc gia, sợ rằng chỉ có nơi đó mới có thiết bị tiên tiến và điều kiện có thể cho tôi nghiên cứu tận thế. Bởi vậy, trước khi đến Bắc Kinh thì mục tiêu của chúng ta vẫn nhất trí, đó là mau chóng đến viện khoa học quốc gia.”
“Sau đó thì sao? Cậu định sống tiếp ở đó sao?”
Trang Nghiêu nói: “Xem tình hình, chúng ta có quá ít hiểu biết về nơi đó, sau khi đến Bắc Kinh, chúng ta nên đi đâu, đến lúc đó tự nhiên sẽ có đáp án.”
Tùng Hạ có thể cảm giác được nội tâm mỗi người đều không quá bình tĩnh, dù sao họ cũng đã trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở như vậy, đối với chuyện sắp đi đến điểm cuối, hoặc ít hoặc nhiều họ cũng có “nỗi sợ về nhà [125]“, nhất là khi họ đều ý thức được những nguy hiểm thì trong lòng càng bất ổn. Thậm chí Tùng Hạ sinh ra cảm giác mong A Bố đừng chạy nhanh như vậy, để cậu bình tĩnh vài ngày đã.
[125] Nỗi sợ về nhà (Cận hương tình khiếp): Hình dung tâm trạng phức tạp của khách tha phương khi về quê. Người đã xa quê xa nhà nhiều năm, lại không thư từ tin tức, một khi về nhà, càng gần tới nhà thì tâm trạng càng mất bình tĩnh, chỉ e ở nhà đã xảy ra chuyện gì bất hạnh.
Buổi tối, mọi người đều ngủ vùi trong lòng A Bố, bởi túi ngủ quá nặng nên họ không mang theo, A Bố cuộn mình thành một hình tròn hết sức, ôm cả sáu người ở trong bụng, dùng bộ lông rất dài và cái đuôi to đắp lên người họ, cùng nhau chống lại cái lạnh đầu xuân, thân thể mềm mại ấm áp của A Bố khiến họ nhanh chóng chìm trong mộng đẹp.
Hôm sau, mọi người tinh thần khỏe khoắn, tiếp tục lên đường, A Bố nghỉ ngơi một đêm, thể lực dư thừa, bước chạy rất nhanh. Đến xế chiều, họ cách Thạch Gia Trang đã không đến một trăm km, ước chừng là ở thành phố Hình Đài.
Thời tiết hôm nay rất tốt, hiếm khi có ánh nắng, Trang Nghiêu nhìn đồng hồ