Tùng Hạ lắc đầu: “Liễu ca, anh tiêu tiền như vậy, sao có thể không biết xấu hổ quản lý tài chính.”
Đến hơn ba giờ chiều ngày hôm đó, Trang Nghiêu và Thành Thiên Bích đã không ăn không uống tu luyện gần nửa ngày, bước đầu có thành quả.
Tùng Hạ thì căn cứ theo bản vẽ Trang Nghiêu cung cấp cải tiến bông biến dị. Quần áo không đủ che thân sau khi biến dị là vấn đề lớn của Đặng Tiêu, nhất là vào mùa đông, nhiệt độ thấp có sức uy hiếp vô cùng to lớn với cậu ta. Hơn nữa, Trang Nghiêu và Tùng Hạ đều mong đợi loại bông này có thể trở thành một tấm áo giáp mềm cho họ, ít nhất sau khi dùng năng lượng của cậu cải tạo, muốn ngăn cản súng đạn bình thường thì không thành vấn đề.
Sau hơn hai mươi mấy lần thất bại, Tùng Hạ cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng nửa ngày này không phải là không có thành quả, bây giờ cậu đã càng ngày càng chuẩn xác thành thạo trong việc khống chế năng lượng, có thể giảm bớt 40% năng lượng lãng phí khi chữa thương. Cậu cảm thấy chỉ cần mình thử thêm vài lần, chắc hẳn là có thể khiến loại bông này đạt được hiệu quả khiến họ hài lòng.
Đúng lúc này, di động của Tùng Hạ đổ chuông.
Lúc đầu cậu còn chưa phản ứng lại được, cho dù Trang Nghiêu đã cho họ mỗi người một chiếc nhưng cũng đã dặn họ không dùng trong trường hợp không khẩn cấp, khi Tùng Hạ ý thức được tiếng chuông vang lên từ trong quần áo mình, cậu vội lấy điện thoại ra, Trang Nghiêu và Thành Thiên Bích ở bên cạnh cũng bất ngờ nhìn cậu.
Tùng Hạ nhíu mày: “Chẳng lẽ là Tiểu Đặng?” Cậu ấn nút nghe: “A lô?” Không biết vì sao, cậu có chút hồi hộp và hưng phấn, ngay cả lần đầu tiên có được một chiếc di động hồi cấp 3 cũng không khiến cậu kích động như bây giờ.
“Tùng Hạ à?” Đầu kia truyền đến một giọng nam nhã nhặn êm tai.
Tùng Hạ ngẩn người: “Quận… Quận vương?” Giọng nói này hình như là Diêu Tiềm Giang…
“Cậu vẫn nhớ à, là tôi.”
Trang Nghiêu và Thành Thiên Bích nhìn nhau, trong mắt đều có chút nghi ngờ.
“Giọng nói của Quận vương tôi đương nhiên không quên, có điều sao ngài biết số điện thoại của tôi vậy?”
“Số người sử dụng di động ở Bắc Kinh còn chưa quá một trăm, rất dễ tra số.”
“Ồ, không biết Quận vương tìm tôi có chuyện gì? Vết thương có bị nhiễm trùng lại không?”
“Không, bây giờ tôi rất khỏe, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu có tới bữa tiệc không?”
Tùng Hạ nói: “Bây giờ chúng tôi vẫn chưa bàn xong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là sẽ đi.”
Diêu Tiềm Giang cười nhẹ hai tiếng: “Thận trọng thật, tôi không biết sau khi cậu đến Bắc Kinh, có ai giáo huấn cậu điều gì, nhưng cậu hoàn toàn không phải sợ tôi, tôi sẽ không làm gì cậu đâu.”
Tùng Hạ cười gượng: “Đối với Quận vương tôi chỉ có kính sợ.”
“Mong cậu sẽ đến, lần trước cảm xúc của tôi không ổn định cho lắm, còn chưa cám ơn cậu cho tử tế, tôi cũng rất muốn gặp bạn bè của cậu.”
“Quận vương không cần khách khí.”
“Tùng Hạ, hôm sau gặp lại.”
Sau khi cúp máy, Tùng Hạ nhún vai nhìn Trang Nghiêu và Thành Thiên Bích: “Chưa nói gì quan trọng, chỉ hỏi tôi hôm kia có có đi hay không.”
Trang Nghiêu cười nói: “Xem ra hắn đối với anh nhớ mãi không quên nhỉ. Cũng khó trách, khả năng của anh là thứ mà mọi người đều muốn.”
Tùng Hạ nói: “Chúng ta vốn định đi, nhưng Diêu Tiềm Giang gọi điện đến thế này lại khiến tôi có chút lo lắng, bữa tiệc này có phải có dụng ý xấu hay không. Quận Cửu Giang cũng không phải chưa có tiền án bắt cóc.”
Thành Thiên Bích nói: “Không phải sợ, cho dù hắn có dụng ý xấu, cũng sẽ không động thủ trong bữa tiệc.” Không biết vì sao, cuộc điện thoại kì lạ này của Diêu Tiềm Giang khiến hắn không quá thoải mái.
Lúc này, điện thoại nội tuyến trong phòng thí nghiệm đổ chuông, Trang Nghiêu nhận máy: “A lô? Ừm.” Nó nhíu mày: “Được rồi.”
“Sao vậy?”
Trang Nghiêu bĩu môi: “Tiểu Vương gọi điện đến, nói Liễu Phong Vũ dẫn một nhóm Stylist đến làm quần áo cho chúng ta, bây giờ chúng ta qua đó.”
Tùng Hạ cười nói: “Tiểu Đường nhất định không chống đỡ được, chúng ta qua đó thôi.”
Ba người rời khỏi phòng thí nghiệm, đợi một lát, Tiểu Vương đưa xe điện đến đây: “Liễu tiên sinh và nhóm người kia đang chờ ở khu ngoài phòng khách.”
Họ lên xe, Tiểu Vương chở họ ra khu bên ngoài.
Vừa vào phòng, Đặng Tiêu đã đến từ lâu, trong phòng có vài người, ông chủ thẩm mỹ viện thú cưng – dị chủng bươm bướm A Thanh kia cũng có ở đây.
Liễu Phong Vũ vừa thấy họ đến thì liền hưng phấn: “Nhìn Đường đại hiệp của chúng ta xem, có đẹp không!”
Đường Nhạn Khâu mặc một bộ quần áo thời trang màu trắng gạo, hắn vốn cao ráo chân dài, hình thể vô cùng tốt, bộ quần áo tinh tế mặc trên người quả thực giống như được đo ni đóng giày cho hắn, hết sức phù hợp với gương mặt anh tuấn phi phàm, khiến thoạt nhìn Đường Nhạn Khâu đúng là tỏa ánh hào quang.
Đường Nhạn Khâu lại hơi mất tự nhiên cúi đầu, hình như không thể chịu được hình tượng lúc này, vành tai còn hơi đỏ lên.
Đặng Tiêu vỗ bàn: “Đẹp trai ngất ngây, Liễu ca, anh đúng là có mắt nhìn, có điều chủ yếu vẫn do Đường ca của chúng ta vốn đã đẹp trai, vóc người lại đẹp.”
Đường Nhạn Khâu hạ giọng hỏi: “Tôi có thể thay đồ không?”
Liễu Phong Vũ nói: “Không, cậu cứ mặc thế đi, xin cậu đấy, đổi màu quần áo cho phù hợp với một người mới 24 tuổi như cậu đi, thế giới này còn những màu sắc khác ngoài màu đen.”
Đường Nhạn Khâu thở dài.
Liễu Phong Vũ miết cằm nâng mặt hắn lên: “Bảo cậu thay quần áo có cần khó chịu như vậy không?”
Đường Nhạn Khâu cứng nhắc đáp: “Đàn ông không nên lãng phí thời gian vào vẻ bề ngoài.”
“Cậu sống trong thời đại nào thế, mới ở dưới đất chui lên à.” Liễu Phong Vũ sửa sang lại cổ áo cho hắn, hài lòng ngắm nhìn: “Đẹp rồi.”
A Thanh xán tới, cười hì hì: “Anh bạn, nam giới trang điểm không có gì là không tốt, chính mình nhìn thoải mái, người khác cũng thích mắt.”
“A Thanh, sao anh lại ở đây?” Tiểu Vương ngạc nhiên nói.
A Thanh: “Cậu có biết hồi trước tôi làm gì không?”
“Hả? Anh làm gì?”
“Hồi trước tôi tạo hình cho con người, không phải cho thú cưng.” A Thanh đắc ý nói.
“Đúng là không nhìn ra.”
“Có gì mà không nhìn ra, những người này đều là bạn bè ngày trước của tôi, trang phục dạ hội và tạo hình của các vị cứ giao cho tôi đi.” A Thanh nhìn mọi người: “Tóc tai của các vị đều phải sửa hết, hôm nay cắt tóc, sau đó đo dáng người may đồ, ngày kia chúng tôi sẽ đưa quần áo tới đây, rồi sẽ làm tóc cho các vị.”
Tùng Hạ chỉ vào một đống túi mua sắm để ở góc tường: “Liễu ca, mấy thứ đó đều do anh mua ạ?”
Liễu Phong Vũ hưng phấn nói: “Ừ, tuy quần áo đều là mốt ngày trước, nhưng cũng không tệ lắm, chất liệu cũng được, anh mua cả ngày mới mất hơn ba ngàn, nhiều đồ như vậy nếu là trước kia thì còn được khuyến mãi thêm vài món.” Hắn lấy một gói to, nhét vào lòng Tùng Hạ: “Này, Tiểu Hạ, đây là phần của cưng.”
“Chà?” Tùng Hạ cười: “Liễu ca mua gì cho em thế?” Vừa nói cậu vừa lấy thứ trong gói to ra.
Liễu Phong Vũ cười tủm tỉm nhìn cậu.
Tùng Hạ vừa lôi quần áo ra khỏi túi, lập tức liền cảm thấy có gì đó không ổn, màu đỏ tươi… có ren…?! Cậu cuống cuồng nhét quần áo vào trong, mở lớn mắt nhìn Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ hôn gió: “Về phòng hãy xem, không cần cám ơn anh.” Hắn ôm lấy một cái túi bự, lại đưa cho Thành Thiên Bích: “Nào nào, của cậu đây.”
Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn, bên trong có rất nhiều túi đóng gói, sức nặng còn không nhẹ: “Bên trong này là cái gì?”
Liễu Phong Vũ cười mờ ám: “Đều là đồ tốt.”
Hắn mua đồ cho tất cả mọi người, đủ mẫu mã và đều hữu dụng. Xem ra có thể được cảm nhận niềm vui sướng mua sắm một lần nữa, với hắn mà nói là thì chính là sự hưởng thụ như trên thiên đường.
Mấy người do A Thanh đưa đến bắt đầu sửa tóc cho họ. Lúc trước trừ Liễu Phong Vũ ra thì tóc của những người khác đều do Tùng Hạ cắt, tuy cũng không tính là khó coi, nhưng tất cả đều so le nhấp nhô.
Sau khi cắt tóc xong, những người kia đo người họ. Tuy bây giờ ngoại trừ công nghiệp quân sự thì tất cả các hạng mục sản xuất công nghiệp gần như đều đã chấm dứt, nhưng sản phẩm gia công mà thời đại văn minh để lại còn nhiều không đếm xuể, phàm là những thứ như vải dệt, nguyên vật liệu, chỉ cần bảo tồn thích đáng thì vẫn đủ để dùng rất lâu. Chẳng qua, đó là xa xỉ phẩm cao hơn ấm no, đã thành thứ mà người thường không được hưởng dụng.
Sau khi A Thanh đi, Tùng Hạ hỏi: “Mấy ngày qua A Bố thế nào rồi?”
“Ăn ngon ngủ ngon, hình như béo lên một chút, lông cũng dài ra không ít.”
Trang Nghiêu nói: “Đi thăm nó đi.”
Mọi người cùng nhau đi đến ổ A Bố.
Họ vừa mới tiến vào sân, A Bố đã chạy đến đây, quả nhiên như lời Đặng Tiêu đã nói, bộ lông của nó dài ra một ít, cơ bản đã có thể che kín da, theo tiến