Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Nếu tư lệnh Tào đã bỏ mặc thì chúng ta chỉ có thể dùng cách của mình.”
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, Đặng Tiêu cả giận: “Mẹ nó, dứt khoát giết tên khốn này đi! Không phải chúng dám cướp người sao, chúng ta trực tiếp đi cướp người về.”
Trang Nghiêu nói: “Không được, sau lưng Chu Phụng Lam là Trang Du và Từ Ưng, nếu chúng ta đánh nhau với chúng là cho Trang Du và Từ Ưng một cái cớ, có khả năng dẫn đến xung đột tối cao giữa tập đoàn quân 52 và tập đoàn quân 46, đến lúc đó cục diện ổn định của Bắc Kinh sẽ nguy hiểm.”
“Chẳng lẽ chúng bắt cha mẹ Liễu ca không phải đang khiêu khích khu 3, khiêu khích tập đoàn quân 52 hay sao!”
“Chúng chính là đang khiêu khích.” Trang Nghiêu trầm giọng: “Chúng đang khiêu khích cực hạn nhẫn nại của chúng ta. Thật ra chuyện này, nhìn mặt ngoài là Chu Phụng Lam trả thù chúng ta, nhưng thật ra nó là một điểm mâu thuẫn khi trận đấu quyền lực giữa tư lệnh Tào và Từ Ưng trở nên gay gắt. Bằng không dựa vào Chu Phụng Lam, sao hắn đủ sức để công khai đối nghịch với khu 3 và với tập đoàn quân 52? Chuyện chúng ta đoạt ngọc Con Rối của Chu Phụng Lam ở Lạc Dương là chúng ta đuối lý, sau khi đến Bắc Kinh chúng ta tìm nơi nương tựa vào giáo sư Tùng và tư lệnh Tào tương đương với chuyện cho Từ Ưng một bạt tai. Chu Phụng Lam cướp người, ý đồ hòa nhau một việc. Sau đó, nếu giáo sư Tùng và tư lệnh Tào có gây áp lực, chúng cũng có lý do phản bác, bởi vì chúng ta từng giết người của chúng, đoạt lấy ngọc Con Rối của chúng. Chúng quyết không trả người, giáo sư Tùng và tư lệnh Tào tạm thời không thể làm gì. Chuyện này nếu giải quyết, trừ phi đánh nhau, nhưng quan hệ giữa tư lệnh Tào và Từ Ưng đã càng ngày càng căng thẳng. Vào thời điểm một giọt nước nữa là sẽ tràn ly này, không ai sẽ động thủ đầu tiên, nhất là, tư lệnh Tào không thể vì cha mẹ của Liễu Phong Vũ mà trực tiếp xung đột với Từ Ưng được, bởi vì còn chưa tới lúc.”
Tùng Hạ thở dài: “Chúng ta đã bất cẩn bị cuốn vào cuộc chiến gay gắt giữa hai tập đoàn quân.”
“Không phải bất cẩn, bằng quan hệ giữa chúng ta với khu 3 và tập đoàn quân 52, đây là chuyện tất nhiên.”
“Vậy bây giờ nên làm gì? Lát nữa Thiên Bích sẽ đi gặp tư lệnh Tào, có nên nhắc đến chuyện này một chút hay không?” Tùng Hạ nhìn về phía Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích nói: “Tôi nhất định sẽ nói đến, nhưng chắc hẳn ông ta đã sớm biết.”
Trang Nghiêu nói: “Tư lệnh tất nhiên là sớm biết, chỉ là nếu chúng ta không gây áp lực, ông ta nhất định không muốn dính líu tới. Bây giờ để Thành Thiên Bích đi tìm tư lệnh Tào, chúng ta về viện khoa học, nói lại kết quả cho giáo sư Tùng rồi thương lượng đối sách kế tiếp.”
Thành Thiên Bích gật đầu, bảo Tiểu Vương chuẩn bị xe, Tiểu Vương bảo đồng nghiệp của mình đưa Thành Thiên Bích đến chỗ tư lệnh tập đoàn quân 52.
Những người khác thì trở về viện khoa học.
Sau khi đến nơi, Thành Thiên Bích được dẫn thẳng đến văn phòng Tào Tri Hiền, Tào Tri Hiền tự mình mở cửa, đón hắn vào: “Thiên Bích, con đến rồi.”
Thành Thiên Bích đi vào văn phòng, chào kiểu nhà binh với ông.
Nét mặt Tào Tri Hiền hơi cứng lại, không đáp lễ mà vỗ vỗ bờ vai hắn: “Từ hồi các con từ Tây An trở về, ba đã muốn đến thăm nhưng vẫn không có thời gian, may mà các con bình an trở lại, nếu không ba sẽ cắn rứt lắm, nào, ngồi đi.”
Thành Thiên Bích ngồi xuống sô pha.
Tào Tri Hiền cũng ngồi xuống ghế, từ trên bàn cầm lấy một văn kiện: “Con đến là vì cái này phải không, chín que hương kia. Văn kiện ở chỗ ba đã hai ngày, ba quả thật vẫn luôn do dự. Haiz, con không biết, lão già Từ Ưng càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu, Trang Du của khu 2 lại ba lần bảy lượt tìm khu 3 gây sự, chẳng có lấy một ngày thái bình.”
Thành Thiên Bích nói: “Que hương do chúng tôi mang về, bây giờ chúng tôi cần thứ này.”
“Ba biết, giáo sư Tùng nói với ba các con muốn dùng, nghe nói tiểu tử kia có tiễn thuật rất lợi hại, có bạn bè lợi hại như vậy ở bên con, ba cũng yên tâm một chút. Văn kiện ba cũng đã định phê, có điều phải đợi thêm vài ngày, giáo sư Tùng đang nghĩ cách dẹp yên đám nghiên cứu viên muốn mượn cớ gây chuyện.” Tào Tri Hiền hừ lạnh một tiếng: “Dù sao thì thứ này cũng trong tay chúng ta, đám đó đừng hòng lấy được.”
Thành Thiên Bích nói: “Hôm nay tôi đến, còn có một chuyện khác.”
Tào Tri Hiền nhấp một ngụm trà: “Ồ?”
“Cha mẹ bạn tôi bị người của hội Phụng Lam cướp đi, bây giờ Chu Phụng Lam muốn đòi tiền chuộc của chúng tôi, chúng tôi không giao nổi, không biết tư lệnh Tào biết chuyện này không?”
Nét mặt Tào Tri Hiền không có chút dao động gì: “Hình như có người báo với ba rồi, nhưng ba có rất nhiều chuyện, không thể chuyện gì cũng nhớ được hết, giáo sư Tùng đã biết chưa?”
“Người do giáo sư phái đi đã bị đuổi về.”
Tào Tri Hiền lấy ngón tay gõ bàn, như thể đang suy nghĩ.
Thành Thiên Bích nói: “Chuyện này tư lệnh Tào sẽ không ngồi xem mặc kệ chứ?”
Tào Tri Hiền nhìn Thành Thiên Bích, thở dài: “Thiên Bích, con không ngồi ở vị trí này, không biết nỗi khó xử của ba. Chuyện các con đã giết người và đoạt ngọc Con Rối của họ ở Lạc Dương, Từ Ưng đã tìm ba nói chuyện vài lần, lần nào cũng khiến ba giận đến muốn móc súng bắn chết lão ta. Bây giờ họ tìm được cơ hội trả thù, Chu Phụng Lam có Từ Ưng làm chỗ dựa mới dám ngang nhiên chống lại chúng ta. Giống như chuyện Từ Ưng không có cách để bắt các con, ba cũng không có cách gì đối phó được với Chu Phụng Lam. Nếu chỉ là muốn diệt Chu Phụng Lam, vài trăm người của hắn cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng không phải là đối thủ của lực lượng vũ trang. Nhưng nếu chúng ta thật sự động thủ thì tương đương với chuyện khơi mào trận chiến giữa hai tập đoàn quân. Thế cục Bắc Kinh hiện nay tế nhị như vậy, bên ngoài còn có vô số kẻ địch đang chờ chúng ta, ai có thể gánh vác tránh nhiệm khơi mào nội chiến này đây?”
Sắc mặt Thành Thiên Bích hơi âm trầm, không nói một lời.
Tào Tri Hiền nói tiếp: “Huống chi, người hắn bắt là cha mẹ của bạn con, chúng ta có thể vì cha mẹ của một dị nhân mà không để ý đến an nguy của hơn hai trăm triệu người Bắc Kinh sao?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Người Chu Phụng Lam nhằm vào không phải hai người già, họ chỉ là vật hi sinh cho trận chiến quyền lực của các ông. Một khi đã vậy, chẳng lẽ ông không nên gánh vác trách nhiệm, nghĩ cách chuộc họ về? Nếu lần này không hành động, sau này có phải Chu Phụng Lam muốn bắt ai cướp ai, chúng tôi cũng chỉ có thể chịu đựng hay không?”
Tào Tri Hiền lạnh lùng nói: “Đương nhiên là không, con đừng chỉ suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, đây là nơi nước sâu, con không bước vào thì không hiểu! Con chỉ xét đến bạn mình, có nghĩ tới người cha này của con mỗi ngày phải chịu bao nhiêu áp lực to lớn, mỗi ngày phải đi lại