Trang Nghiêu nói: “Tôi nghĩ ông ta muốn thành lập thế giới trong lý tưởng của mình, đây là giấc mộng của mỗi một nhà khoa học, nhưng ông ta là người cực đoan nhất.”
Vài tiếng sau, Thành Thiên Bích quay về, Tùng Chấn Trung cũng vừa thức dậy, họ vừa ăn cơm tối vừa thảo luận tình hình bên phía Tào Tri Hiền.
Tùng Chấn Trung ngủ được mấy tiếng, sắc mặt có vẻ tốt hơn rất nhiều, anh hỏi: “Bây giờ tư lệnh Tào cũng đang đau đầu lắm phải không? Giờ tư lệnh đã phái người đi toàn thành phun thuốc sát trùng, Từ Ưng làm bộ quả thật rất giống, cũng phái người đi phun.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Ông ta nói sáng hôm nay Từ Ưng phái đội trưởng đội vệ sĩ của mình đến tìm ông ta một lần, đưa ra một vài yêu cầu, dã tâm bừng bừng. Mục đích lớn nhất của Từ Ưng là muốn thành Bắc Kinh lấy viện khoa học làm trung tâm, đông tây chia cắt.”
Tùng Chấn Trung vỗ bàn: “Cái gì? Chia ra? Ông ta coi Bắc Kinh là gì của mình?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Từ Ưng coi Bắc Kinh là của mình, muốn chia ra thống trị, sau này tài nguyên khoa học độc nhất thì cộng hưởng, còn tài nguyên gì phe mình đạt được thì phe mình chi phối, không can thiệp vào phương án thống trị và lãnh đạo của đối phương, xem ai có thể khiến Bắc Kinh trở nên tốt đẹp hơn. Chuyện phiền toái nhất là tư lệnh Tào coi như có đầu óc tỉnh táo, biết không thể làm vậy, nhưng tôi nhìn ra được trong lòng ông ta đã có chút dao động, cho dù ông ta chưa nói.”
“Tuyệt đối không thể làm vậy! Bây giờ chính là thời điểm tài nguyên khan hiếm, còn muốn chia đôi, chuyện này sẽ cản trở nghiêm trọng đến sự phát triển của chúng ta. Bắc Kinh không phải chiến lợi phẩm của bất cứ tập đoàn quân nào dùng để chơi trong cuộc chiến quyền lực, nó là hi vọng cuối cùng của quốc gia, thậm chí ký thác hy vọng của toàn bộ nhân loại. Tình hình trước kia tuy cũng vô cùng phiền toái, nhưng bất luận là hai tập đoàn quân hay là khu 2, khu 3… thì đều xuất phát từ đại cục, không hề thiếu hợp tác. Một khi chia tách, sau này sẽ không còn sự hợp tác đó nữa, tài nguyên là có hạn, ai cướp được người ấy dùng, thế cục đôi bên sẽ càng ngày càng gay gắt, cuối cùng nhất định vẫn không thể tránh khỏi sinh ra đối địch. Tôi vẫn tưởng rằng Từ Ưng tuy tham quyền, nhưng bản chất vẫn là người có cái nhìn đại cục, đặt công cuộc xây dựng lại xã hội lên mục tiêu hàng đầu giống mọi người, không ngờ ông ta lại hồ đồ đến mức độ này. Căn cứ theo sự thấu hiểu của tôi với ông ta, trước kia ông ta không phải như thế, nhất định tư lệnh đã bị Trang Du tẩy não.”
Đường Đinh Chi nói: “Trước kia quả thật tư lệnh Từ không phải người như thế, ông ta cao ngạo và nghiêm khắc với bản thân hơn bất cứ ai, không cho phép trên con đường làm quan của mình có bất cứ vết nhơ nào, cho dù do ý kiến bất đồng mà đối nghịch với bề trên, tư lệnh cũng tuyệt đối không dùng phương pháp vị kỷ để đạt được mục đích. Trước kia tư lệnh Tào có thể khôn khéo hơn một chút. Có điều tư lệnh Từ là người cố chấp một cách đáng sợ, một khi ông ta quyết làm gì, không ai khuyên nhủ được. Giáo sư nói đúng, tư lệnh đã bị Trang Du tẩy não, ông ta giờ chỉ khăng khăng với suy nghĩ của mình, thật ra ý tưởng này do Trang Du không ngừng truyền bá cho tư lệnh. Nếu không có Trang Du, chuyện này sẽ không diễn biến đến bước đường này.”
Tùng Hạ cắn răng nói: “Rốt cuộc thì Trang Du muốn làm gì…”
Trang Nghiêu nói: “Tôi nghĩ ông ta muốn thành lập thế giới trong lý tưởng của mình, đây là giấc mộng của mỗi một nhà khoa học, nhưng ông ta là người cực đoan nhất.”
“Thế giới trong lý tưởng của Trang Du như thế nào?”
“Hồi tôi còn rất nhỏ, ông ta từng nói qua với tôi, nhưng lúc ấy hệ thống ký ức của tôi vẫn chưa hoàn thiện, không nhớ rõ lắm. Tôi chỉ nhớ ông ta vô cùng cố chấp đối với chuyện ưu hóa giống loài, cho rằng thế giới này nên để cho các giống loài vĩ đại hưởng dụng, dùng khoa học kỹ thuật không ngừng cách tân khiến một bộ phận loài người này được sống cuộc sống hoàn toàn tự động hoá, sau đó họ mới có thời gian sáng tạo thêm nhiều thứ có giá trị cho thế giới này. Ông ta cho rằng người có thể thúc đẩy sự tiến bộ của thế giới này mới xứng được hưởng dụng thành quả tiến bộ của con người, mà giống loài bậc thấp chỉ có thể chia ra phục vụ những người này. Tôi cũng không phải thể nhân bản duy nhất của ông ta, trước tôi, ông ta đã thử thí nghiệm rất nhiều lần, có điều đều thất bại, có vài thể nhân bản đã sống sót, nhưng do chỉ số IQ không đủ cao nên đều bị ông ta thải loại, ông ta chính là một tên điên như vậy.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Xem ra thời đại tận thế có cùng suy nghĩ với hắn, lập tức chia dị nhân và người thường thành bậc cao và bậc thấp.”
Trong mắt Trang Nghiêu lộ ra ánh sáng lạnh: “Cho nên trong thời đại này, Trang Du như cá gặp nước.”
“Chúng ta tuyệt đối không thể để Trang Du và Từ Ưng đạt được mục đích, bên phía tư lệnh Tào tôi sẽ lại phái người đi xem thái độ ông ta, bây giờ chúng ta đến khu 2 thôi, xem rốt cuộc thì Trang Du muốn thế nào.”
Mọi người cùng đi đến khu 2.
Chuyện này đã được định sẵn không phải là một cuộc gặp mặt thân thiện, trong đầu rất nhiều người trong số họ đều tồn tại suy nghĩ muốn lấy đầu Trang Du, tuy họ biết mình không thể làm vậy.
Hiển nhiên Trang Du biết họ sẽ đến, đã sớm uống trà chờ đợi trong phòng khách, khi nhìn thấy họ đến, hắn nở nụ cười dào dạt gió xuân, chuyện bắt cóc Từ Hàng lần trước khiến hắn mất đi không ít mặt mũi, lúc này đây đã hòa nhau một trận, hắn tất nhiên là đắc ý.
Chu Phụng Lam an vị ở bên cạnh hắn, vắt chân bắt chéo, kiêu căng nhìn họ.
Trang Du cười nói với Trang Nghiêu: “Tiểu Trang Nghiêu, hình như con đã cao hơn một chút, nhìn thấy con như nhìn thấy ta hồi trước vậy, thật khiến ta vui mừng.”
Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Chúng ta đừng nói nhiều lời.”
Tùng Chấn Trung nghiêm túc nói: “Trang Du, tôn chỉ tối cao của người làm công tác khoa học là dùng khoa học phục vụ con người chứ không phải lợi dụng khoa học để sát hại đồng bào, đạt thành ham muốn cá nhân của mình, nếu cậu còn tỉnh táo thì hãy dừng tay.”
Trang Du cười nói: “Kỳ quái, IQ của tôi cao như vậy mà lại không hiểu anh đang nói gì, nhất định là do anh chưa nói rõ.”
Đặng Tiêu cả giận: “Mẹ nó đừng có vờ vịt, Bắc Kinh đầy gián đều do ông thả ra phải không.”
Trang Du cau mày: “Mấy người có chứng cớ không? Đừng tưởng rằng không cần làm gì mà có thể tùy tiện vu oan cho người khác, vì ngăn cản đàn gián này mà tôi cũng đã vài ngày mất ngủ.”
So với người đã vài đêm mất ngủ thật sự là Tùng Chấn Trung thì thoạt nhìn Trang Du tinh thần phấn chấn, không chút mệt mỏi.
Tùng Chấn Trung trầm giọng nói: “Cậu có cách khống chế đàn gián này thì mau lấy ra đây, ba ngày sau đời gián biến tướng sẽ sinh ra, đến lúc đó chúng sẽ tấn công con người trong phạm vi lớn, Bắc Kinh đã không còn lại được bao nhiêu người, cậu còn muốn càn quấy tới lúc nào!!”
Trang Du nói: “Tôi nói rồi, tôi cũng đang cố gắng, nói không chừng mấy ngày nữa là có thể nghiên cứu ra, nói không chừng còn phải chờ thêm một chút thời gian nữa. Không có thiết bị xếp dãy nhóm gene, rất nhiều công tác đều rất khó triển khai. Huống chi, tôi và Phụng Lam đều kẹt ở điểm giới hạn đột phá cấp hai, chuyện này khiến tôi phân tâm nghiêm trọng. Thật là, sao mọi chuyện quan trọng cần gấp gáp lại đến cùng một lúc chứ.”
Tùng Chấn Trung lạnh nhạt nói: “Cậu muốn gì thì nói hết ra đi.”
Trang Du nheo mắt lại nhìn Tùng Chấn Trung, sau đó cười phụt một tiếng: “Giáo sư Tùng, anh vẫn cứng nhắc lại đáng yêu như vậy, hai ta đã đấu hơn mười năm, thắng thua quả là kẻ tám lạng người nửa cân. Có điều, hình như đây là lần đầu tiên anh xin tôi thì phải.”
“Tôi không xin cậu, tôi yêu cầu cậu đưa ra phương pháp giải quyết nạn gián.”
“Tôi nói rồi, tôi cần thiết bị xếp dãy nhóm gene, còn nữa, hai tuần trước tôi từng đề lên một danh sách yêu cầu một vài tài liệu thí nghiệm, anh nên chuẩn bị tốt cho tôi. Mặt khác, tôi và Phụng Lam sẽ đột phá cấp hai, cần mượn Tùng Hạ dùng một chút, như vậy tôi mới có thể an tâm làm nghiên cứu khoa học, anh nói có phải hay không.”
“Thiết bị xếp dãy nhóm gene không phải vật sở hữu của khu 3, cậu nên xin viện trưởng, chúng tôi không ngăn cản bất cứ nghiên cứu viên nào sử dụng nó, chỉ cần người đó sử dụng một cách chính đáng.”
“Ồ, viện trưởng? Anh đang nói đến ông viện trưởng dưỡng lão trước tuổi cả ngày đóng cửa không chịu ra đó sao? Tìm ông ta xin thì có ích lợi gì, thiết bị xếp dãy nhóm gene đặt ở khu 3, mỗi lần tôi cần ‘sử dụng một cách chính đáng’ thì đều bị bác bỏ, chuyện này trở ngại nghiêm trọng đến công tác của tôi. Bây giờ tôi cần dịch chuyển thiết bị đến phòng thí nghiệm C34 giữa khu 2 và khu 3, sau này do khu trưởng mỗi một khu quyết định nghiên cứu viên có được quyền sử dụng hay không, sử dụng theo đúng hạn đã hẹn, không thì người ta lại nghĩ giáo sư Tùng anh rất độc đoán cũng không tốt, có phải không?”
“Viện trưởng ngăn cản cậu sử dụng là vì cậu chế tạo quá nhiều người cải tạo gene, hơn nữa xác suất thành công cực thấp, thứ cậu tiêu hao không phải chuột bạch, mà là con người.”
“Chính vì số lần tôi có thể sử dụng thiết bị quá ít nên mới không thể nâng cao xác suất thành công, hơn nữa chuyện này nên trách ai? Tôi chế tạo người cải tạo gene là vì ưu hoá bộ gene, khiến nhiều người thường hơn nữa được trở thành dị nhân, nếu không đám người hạ đẳng sống hay chết thì có gì khác nhau, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết oan hay sao? Hơn nữa, tôi không bắt buộc bất cứ ai tham gia vào thí nghiệm, tất cả vật thí nghiệm của tôi đều tự nguyện.”
“Dùng thực phẩm và thuốc men đổi lấy sự ‘tự nguyện’ của họ?”
Trang Du cười nói: “Ai kêu họ không có khả năng làm việc, đây chính là bi ai của kẻ làm người thường, họ tự nguyện chấp nhận ván cược này, nếu thành công sẽ thành dị nhân ai cũng đều thắng, không chỉ bản thân sống tốt mà còn khiến cả nhà đều có cái ăn, đây không phải chuyện ai nấy đều vui hay sao?”
Tùng Chấn Trung cắn răng nói: “Vậy còn tỉ lệ thất bại 90% thì sao!”
Trang Du nhún nhún vai: “Tự trách mình xui xẻo vậy.”
“Cậu…”
Trang Nghiêu đè lại bả vai Tùng Chấn Trung: “Giáo sư Tùng, xem ra ngài vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, để tôi nói.”
Đôi mắt Tùng Chấn Trung đục ngầu tơ máu, quầng mắt thâm đen, tóc tai bù xù, vừa nhìn đã biết là mệt mỏi quá độ, ngôn ngữ hành động đều luống cuống hơn lúc thường rất nhiều, khiến Tùng Hạ càng nhìn thì càng khó chịu càng phẫn nộ.
Trong khi mình đang ra sức nghiên cứu năng nguyên kiểu mới, vũ khí kiểu mới, hạt giống biến dị, gia cầm biến dị, mong mỏi có thể thay đổi tình hình sinh sống của người thường, để họ có thể ăn no mặc ấm thì lại có kẻ không coi mạng người thường ra gì, dùng phương pháp hoàn toàn đi ngược lại với mình để tiến hành cái gọi là công cuộc trùng kiến. Tùng Hạ hoàn toàn có thể thấu hiểu sự phẫn nộ và nuối tiếc trong lòng Tùng Chấn Trung.
Đôi khi, Tùng Hạ cảm thấy họ đã rất mạnh, ít nhất trên phương diện sức chiến đấu, họ gần như mọi việc đều thuận lợi, chưa từng phải chịu thất bại thật sự, nhưng sự tồn tại của Trang Du và Từ Ưng đã năm lần bảy lượt nhắc họ: Chỉ có vũ lực không thôi thì không đủ để khiến thế giới này trở lại bình thường, ít nhất, khi vũ lực vẫn chưa mạnh đến độ có thể áp đảo mọi thứ thì họ vẫn phải làm chuyện khiến rất nhiều rất nhiều người chán ghét – nhượng bộ, cúi đầu.
Ví dụ như lúc này, nếu họ có thể không cố kỵ tính mạng người thường, tiếp tục dây dưa với Trang Du, người chịu thua trước chưa chắc đã là họ. Dù sao thì họ nắm trong tay phương pháp an toàn để đột phá cấp hai, nhưng họ không thể, cho nên so với Trang Du, họ yếu thế hơn.
Trang Nghiêu nói: “Thiết bị xếp dãy nhóm gene có thể đặt ở phòng thí nghiệm C34, nhưng không thể dùng cách đặt chỗ hẹn trước, để công bằng, chúng ta nên chia đều thời gian cho cả sáu khu. Trong một tháng, một khu chỉ có thể sử dụng tối đa bốn ngày, thời gian còn lại để bảo dưỡng dụng cụ và cho nó nghỉ ngơi.”
Trang Du cười nói: “Có thể.”
Khu 1 và khu 2 cơ bản đều do Trang Du khống chế, khu 3 và khu 6 do Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi khống chế, khu 4 và khu 5 là của phe viện trưởng, dị nhân tiến hóa não bộ còn lại cũng không có thực quyền gì. Nói tổng thể thì cuối cùng, thiết bị xếp dãy nhóm