Nếu cậu dám thích tôi, tôi sẽ theo cậu cả đời, cậu dám không?
Sau khi vào thu, thời tiết bắt đầu thay đổi thất thường, có rất nhiều người đã bắt tay chuẩn bị cho mùa đông, làm thịt hun khói, dự trữ lương thực, may quần áo ấm, bởi vì theo chuyên gia khí tượng của viện khoa học dự đoán, mùa đông năm nay sẽ đến sớm ít nhất 40 ngày, hơn nữa, nhiệt độ sẽ lạnh hơn bất cứ mùa đông nào có ghi lại trong lịch sử nhân loại.
“Sông băng ở Nam Cực đang nuốt dần đại dương, cho dù so với đại dương rộng lớn, sông băng lan ra hơn một trăm km mới chỉ nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng sau khi bắt đầu mùa đông, nhiệt độ sẽ giảm xuống, tốc độ băng lan sẽ tăng nhanh. Bây giờ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nước biển đông lại thành băng, sinh vật biển bị bắt di chuyển vào hướng đất liền, chúng ta không có cách nào.” Đường Đinh Chi dùng một cây ăng-ten mảnh chỉ vào màn hình trên tường: “Lộ tuyến dịch chuyển của sông băng là Nam Đại Dương [215], Nam Thái Bình Dương, cuối cùng, Bắc Thái Bình Dương. Đương nhiên, không cần chờ đến lúc nó lan đến Bắc Thái Bình Dương, nếu sông băng có thể đi tới New Zealand, thế giới đã hủy diệt.”
[215] Nam đại dương: Một vùng nước bao quanh châu Nam Cực. Nó là đại dương lớn thứ tư và được xác định muộn nhất, chỉ được chấp thuận bằng quyết định của Tổ chức thủy văn quốc tế năm 2000.
Liễu Phong Vũ hoa chân múa tay: “Xem từ bản đồ thì nó cũng chẳng cách New Zealand được bao xa.”
“Xem từ bản đồ, nó chỉ cách New Zealand khoảng cách một ngón tay, thực tế thì còn 3.000 km. Có điều, chỉ cần trước khi di chuyển, sông băng lan ra mấy trăm hải lý thì cũng đã có ảnh hưởng hủy thiên diệt địa với sinh vật biển. Nếu xu thế này không thể ngăn chặn, không đến hai năm, New Zealand và Australia sẽ bị sinh vật biển chiếm lĩnh.”
“Cho nên tình hình Châu Đại Dương còn ác liệt hơn biển Hoa Nam?”
Trang Nghiêu nói: “Trước mắt thì đúng vậy, nhưng họ không có ngọc Con Rối, chúng ta thì có. Vì tiến hóa mà sinh vật biển sẽ tranh nhau chạy đến Hoa Nam, chúng ta cách chúng gần như vậy, vì sao lại không đến. Chúng sẽ một đường biến người dân ở Châu Đại Dương và quần đảo Đông Nam Á làm thức ăn giữ nhiệt, cho đến tận Hoa Nam. Có điều, sinh vật biển ở Hoa Nam vì có ngọc Con Rối nên tiến hóa sẽ nhanh hơn chúng. Vì cướp đoạt môi trường sống hậu đãi, có thể chúng sẽ bùng nổ chiến tranh dưới đáy biển, mà trung tâm của cuộc chiến chính là ngọc Con Rối. Cho dù chúng có trí tuệ hay không thì đều có bản năng sinh vật, càng lại gần ngọc Con Rối thì càng lớn hơn, mạnh hơn, chúng sẽ ham muốn những miếng ngọc đó.”
Đặng Tiêu vỗ bàn: “Giờ thả bom nguyên tử vào Nam Cực đi.”
Trang Nghiêu lườm cậu ta: “Nếu thế, vụn băng sẽ tan, mực nước sẽ dâng, chúng ta càng sớm chết.”
Liễu Phong Vũ không kiên nhẫn gõ gõ bàn: “Không phải nói hôm nay nghỉ ngơi à? Cậu cho chúng tôi xem thứ này? Đây gọi là nghỉ ngơi?”
“Vốn định để các anh nghỉ ngơi, nhưng đại tá Đường kêu các anh xem cái này…”
“Tôi cho mọi người xem cái này là vì mọi người hỏi tôi vì sao mùa đông năm nay sẽ lạnh bất thường, tôi vốn định giải thích mối liên quan giữa đại dương và khí hậu cho mọi người, nhưng mọi người nói nghe không thì không hiểu, muốn xem bản đồ.” Đường Đinh Chi chỉ vào máy chiếu: “Bản đồ đây.”
Liễu Phong Vũ trợn mắt: “Đại tá Đường, anh tìm chúng tôi làm gì? Nhất định không phải định gây áp lực Hoa Nam ngay cả khi Thanh Hải chúng tôi cũng còn chưa đi chứ? Chẳng lẽ là vì hôm nay chúng tôi làm beefsteak?”
“Không phải, tôi đến báo cho mọi người, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Kim của nước Mỹ sẽ đến Bắc Kinh trong hôm nay.”
“Hôm nay?” Thành Thiên Bích hơi nhíu mi: “Anh cần chúng tôi làm gì?”
“Tham gia tiệc hoan nghênh tư lệnh Tào tổ chức vào ngày mai, vì người nước Nga và người nước Mỹ. Mặt khác, tôi tự mình đến báo cho mọi người là vì nhân viên đi theo ‘Iron Man’ Myron Babbott kia có một nửa số người là Long Huyết nhân.”
“Long Huyết nhân? Nước Mỹ cũng có rất nhiều Long Huyết nhân ư?”
“Tôi đã nói qua với mọi người, lúc trước khi phát hiện ra ‘Hải Long’, nhân viên kỹ thuật của nước Mỹ giúp chúng ta dùng kỹ thuật khoan sâu khai thác đã mang theo một phần máu thịt Hải Long về nước. Số lượng Long Huyết nhân của họ không nhiều như chúng ta, hơn nữa không có Long Huyết nhân thuần huyết, nhưng số lượng tổng thể ít nhất cũng hơn ba mươi người. Trong số họ có một thủ lĩnh Long Huyết nhân, trung tá Williams House, ông ta từng vì có ý đồ lừa Thẩm Trường Trạch xuất cảnh mà bị vĩnh viễn cấm nhập cảnh vào Trung Quốc. Nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi, không chỉ là Long Huyết nhân, Williams House đồng thời cũng là một dị nhân biến dị lần thứ hai – tiến hóa xương cốt, là một trong những dị nhân lợi hại nhất của nước Mỹ. Tôi đến để nhắc nhở mọi người hãy cẩn thận người này, ông ta rất giỏi dùng bề ngoài thô kệch để che giấu bản thân.”
Tùng Hạ nói: “Tôi hiểu rồi, tôi nghĩ chúng tôi không có quá nhiều tiếp xúc với ông ta đâu.”
Thành Thiên Bích khoanh tay tựa vào ghế: “Myron Babbott kia là người như thế nào? Có tin gì không?”
Đường Đinh Chi chớp mắt: “Nghe nói… là một người rất khờ khạo.”
Liễu Phong Vũ không nhịn được cười nhạo: “Khờ khạo? Lớn hay bé vậy?”
“Hai mươi chín tuổi, coi như vừa lớn vừa bé.”
“Vì tìm chai gôm xịt tóc này mà tôi lật tung cửa hàng khắp Bắc Kinh này đấy, tuy hết hạn hai tháng rồi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tác dụng.” A Thanh nâng niu chai gôm xịt tóc kia, đưa đến trước mặt Liễu Phong Vũ như hiến vật quý.
Liễu Phong Vũ đưa tay muốn lấy, A Thanh lại giấu chai gôm ra sau lưng: “Không cho anh được, nó ở trong tay tôi mới có giá trị, anh có ra giá nào tôi cũng không bán, muốn dùng thì thuê tôi đi.”
Tiểu Vương khinh bỉ: “Gian thương.”
A Thanh lườm gã: “Đối với một kẻ mỗi tháng 200 đồng tiền lương mà nói, đi taxi chạy bằng điện cũng là gian thương.”
Tiểu Vương cau mũi, bực bội đứng sang một bên.
Sắc mặt Thành Thiên Bích không dễ coi cho lắm vì có người đang hí hoáy tóc trên đầu mình, cắn răng nói: “Chúng ta nhất định phải lần nào cũng vậy sao?”
Liễu Phong Vũ chắc như đinh đóng cột: “Nhất định, không thì dẫn mấy đứa ra ngoài tôi mất hết mặt mũi. Tốt xấu gì chúng ta cũng có tiền bạc vô hạn, nhưng mà ai nấy.. ai nấy cũng quanh năm mặc một loại quần áo, cậu muốn để người cả Bắc Kinh này nghĩ mấy đứa mua ba mươi bộ quần áo như nhau sao?”
Tùng Hạ nhỏ giọng nói: “Liễu ca, em không có quần áo giống nhau.”
Đặng Tiêu phụ họa: “Em cũng không có mờ.”
“Mớ quần áo không chút thẩm mỹ nào của mấy đứa trong mắt anh giống nhau hết, A Bố lần nào nhận quà của anh cũng hết sức vui mừng, mấy đứa cũng cười một cái anh coi xem.” Liễu Phong Vũ cầm lấy một bộ tây trang ném vào người Đường Nhạn Khâu: “Hôm nay mặc cái này.”
Đường Nhạn Khâu cầm quần áo sang phòng bên thay.
Trang Nghiêu nhìn đến trợn cả mắt: “Nó là mèo, cho dù nó nặng sáu tấn thì cũng là mèo, anh cho nó cục đất nó cũng vui, huống chi là chuông.”
Đặng Tiêu bất mãn: “Em đừng coi thường cục đất, hồi ở Đông Bắc A Bố chơi thích lắm.”
Trang Nghiêu cắn răng nói: “Phải, chơi xong thì lông nó bẩn như ghẻ lau.”
A Thanh vỗ vỗ mặt Đặng Tiêu, cây kéo sửa tóc qua lại trước mắt cậu ta. Trong gương, A Thanh híp mắt nhìn Đặng Tiêu: “Chúng tôi tắm rửa cắt lông cho nó mất tám tiếng lận, hóa ra là do tên nhóc này làm, tuy tôi từng nói sau này tắm rửa miễn phí cho A Bố, nhưng có phải cậu được lợi quá không?”
Đặng Tiêu run run nói: “Em có thể trả anh tiền, em có tiền tiêu vặt…” Cậu ta càng nói giọng lại càng nhỏ, sau đó nhìn về phía Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, tiền của em còn không?”
Liễu Phong Vũ nhìn cậu một cái: “Xài hết rồi, anh xài hết tiền tiêu vặt của cậu rồi, sao?”
“Không sao…”
“Liễu Phong Vũ.” Đường Nhạn Khâu thay quần áo xong, bước ra từ trong buồng: “Quần áo chật quá.” Hắn giật giật cánh tay, tỏ vẻ hành động bất tiện.
Liễu Phong Vũ híp mắt đánh giá Đường Nhạn Khâu từ đầu đến chân, ***g ngực rộng lớn, vòng hông thon cứng cáp và đôi chân dài khiến tâm trạng hắn hết sức tốt đẹp.
Đường Nhạn Khâu nhíu mày, nhân lúc những người khác đều đang làm tóc, không thể quay đầu lại để nhìn họ, hắn chỉ vào Liễu Phong Vũ, dùng khẩu hình miệng cảnh cáo: “Đừng nhìn tôi như vậy.”
Liễu Phong Vũ cười he he, cũng học hắn dùng khẩu hình miệng nói: “Thấy sao?” Đôi mắt đào hoa hẹp dài sâu sắc của hắn hơi nhướn lên, liếc mắt đưa tình, phong lưu vô hạn.
Đường Nhạn Khâu có cảm giác da mặt mình đang nóng lên, hắn xoay người rời khỏi phòng trang điểm, đi về phía phòng thay quần áo, định thay bộ khác.
Liễu Phong Vũ cất bước vào theo, cũng tùy tay đóng cửa lại: “Không hợp phải không? Tôi giúp cậu chọn.”
Đường Nhạn Khâu cảnh giác nhìn hắn: “Anh…” Hắn muốn hỏi Liễu Phong Vũ vào đây làm gì, song lại cảm giác như vậy giống như phụ nữ, thật không thích hợp để nói ra khỏi miệng.
Liễu Phong Vũ cầm lấy một chiếc áo khoác tây trang, bước từng bước về phía hắn: “Sao thế? Không phải cậu đang sợ chứ?”
“Buồn cười, vì sao tôi phải sợ anh.”
“Vậy sao cậu đỏ mặt?”
Đường Nhạn Khâu theo bản năng sờ mặt mình, lại nhìn thấy vẻ ranh mãnh trong mắt Liễu Phong Vũ, hắn hơi xấu hổ, bèn giật lấy quần áo: “Lấy cái này, đừng làm tôi lãng phí thời gian vào chuyện nhàm chán này.”
Liễu Phong Vũ nheo mắt, đột nhiên một bước lẻn đến trước mặt Đường Nhạn Khâu, dồn hắn vào sát tường, hai người mặt kề mặt quá gần, gần đến nỗi Đường Nhạn Khâu không dám có chút cử động nhỏ nào, bởi vì môi họ sẽ lập tức chạm nhau.
“Chuyện gì là chuyện nhàm chán? Chưa bao giờ có ai dám nói ở cạnh tôi lại nhàm chán đâu.” Liễu Phong Vũ ôm cổ hắn, liếm liếm môi: “Này, tên ngốc, tôi đột nhiên muốn hôn cậu quá, làm sao bây giờ?”
Đường Nhạn Khâu bắt lấy cánh tay hắn, lật người một cái, đè hắn lên trên tường, Liễu Phong Vũ cả kinh, theo bản năng lấy tay đẩy, nhưng bàn tay Đường Nhạn Khâu mạnh mẽ như kìm sắt, đó là bàn tay kéo cung bắn tên, hắn thậm chí không thể nhúc nhích mảy may.
Liễu Phong Vũ nghiêng đầu, cười: “Ôi chà? Chẳng lẽ cậu muốn chủ động một chút?”
Đường Nhạn Khâu thở hổn hển, khẽ nói: “Anh lại trêu đùa tôi, tôi năm lần bảy lượt nhường nhịn anh là vì chúng ta là bạn, anh đừng nghĩ rằng tôi không dám…”
“Cậu đánh tôi xem, tôi cũng không phải chưa bị ăn đánh bao giờ.”
Đường Nhạn Khâu giận dữ, mạnh tay giơ nắm đấm lên, nhưng không đấm xuống được. Khuôn mặt này của Liễu Phong Vũ quả thật rất đẹp, vẻ đẹp làm người ta kinh diễm, nhất là ánh mắt kia giống như lúc nào cũng đang quyến rũ người ta.
Liễu Phong Vũ nhếch môi cười cười, ôm cổ Đường Nhạn Khâu, dùng sức hôn môi hắn, đầu lưỡi trơn ướt liếm láp bờ môi hắn, hòng cạy mở khớp hàm, tiến thẳng một mạch vào trong.
Nắm đấm của Đường Nhạn Khâu hơi run rẩy trên không, nhưng hắn không đẩy Liễu Phong Vũ ra, hắn muốn thử xem… hắn muốn thử xem những gì Liễu Phong Vũ nói có thật hay không, có phải đàn ông và đàn ông sẽ… vui vẻ vì chuyện này hay không.
Liễu Phong Vũ không khách khí nếm đủ môi hắn, hôn xong còn cười ha ha nhìn Đường Nhạn Khâu, trong lòng mừng vui hết biết: “Cậu thích hôn à? Lần này không từ chối tôi.”
Đường Nhạn Khâu lẳng lặng nhìn hắn: “Vì sao anh lại hôn tôi?”
Liễu Phong Vũ vội nói: “Tôi thích cậu.”
“Anh nói bậy, anh thích trêu chọc tôi, với ai anh cũng thế này.”
Liễu Phong Vũ xoa tóc hắn rối tung lên, cười nói: “Tôi thích trêu chọc người tôi thích, nhất là cậu, rất thú vị.”
Đường Nhạn Khâu cắn răng: “Anh căn bản không biết cái gì là thích.”
Liễu Phong Vũ thu lại vui cười, nhướng mày nói: “Ồ? Cậu thì biết?”
Đường Nhạn Khâu thở hổn hển, lạnh lùng nói: “Thích… thích là trung thành, thích là không rời bỏ nhau, giống ba mẹ tôi vậy, từ đầu đến cuối, làm bạn đến già, anh hiểu không? Anh có thể thích một người như vậy không? Khi anh là minh tinh, tình nhân có thể chứa đầy phòng của khu 3, người như anh… dựa vào cái gì mà nói thích tôi.”
Sắc mặt Liễu Phong Vũ trầm xuống, môi hắn hơi run lên, sau vài giây ngắc ngứ, hắn mới mở miệng: “Những người đó không giống cậu…”
“Tôi đương nhiên khác họ, tôi cũng khác anh!” Đường Nhạn Khâu cắn răng nói: “Chúng ta không giống nhau, cho nên đừng làm phiền tôi nữa, tôi là đồng đội kề vai chiến đấu với anh, nhưng sẽ không trở thành tình nhân của anh,