Đặng Tiêu cười he he: “Anh dạy cậu một chiêu, chỉ cần cậu coi nó là thức ăn thì không phải sợ nữa.”
Minh chủ đột nhiên nheo mắt, nhất thời, mọi người cảm thấy một dòng năng lượng rất mạnh ập vào người, dao động năng lượng kia thậm chí còn khổng lồ, còn kinh người hơn so với năng lượng họ sinh ra trong lúc thăng cấp, đè ép tới độ khiến người ta gần như nghẹt thở!
Thẩm Trường Trạch hai mắt mở trừng, sắc mặt thay đổi, hô hấp cũng dồn dập. Hai người nhìn nhau chăm chú, đôi bên đều cảm thấy năng lượng đang sôi sục trong cơ thể, như thể thế gian này không còn sự cộng hưởng nào có thể mãnh liệt hơn thế này, giống như họ sinh ra chính là một thể vậy.
Năng lượng chợt tắt, cảm giác áp bức đột ngột biến mất không thấy tăm hơi, Tùng Hạ không nhịn được thốt lên: “Anh có thể ẩn đi dao động năng lượng?”
Minh chủ thản nhiên liếc nhìn cậu: “Vì sao không thể.”
Chẳng trách khi Minh chủ và Thẩm Trường Trạch gặp nhau không có rung động năng lượng như khi Chu Phụng Lam và Myron gặp nhau, không ngờ Minh chủ đã tiến hóa đến mức có thể điều khiển năng lượng một cách tự nhiên, ngoại trừ nguyên tố hóa, họ đã biết thêm một khả năng có thể tiến hóa ra trong tương lai.
Minh chủ nhìn Thẩm Trường Trạch, thở dài: “Quả nhiên là cậu… Đáng tiếc, cậu quá yếu.”
Thẩm Trường Trạch lạnh nhạt nói: “Tôi yếu hay không liên quan gì đến anh.”
Minh chủ nhếch môi cười: “Dù sao cũng mang cùng thuộc tính với tôi, không ngờ chỉ có thực lực trên dưới cấp hai, thật khiến người ta thất vọng. Chỉ bằng sức mạnh này mà mấy người cũng dám đến Thanh Hải, còn muốn lấy được ngọc Con Rối? Không biết lượng sức quá thì phải.”
Trang Nghiêu cười mỉa: “Cho dù bằng sức mạnh của anh thì rốt cuộc trong tay cũng chỉ có một, hai miếng ngọc chúng tôi lại có một miếng lớn. Anh thì ngay cả thoát khỏi đây nhìn ngắm thế giới cũng không làm được, núp trong một Thanh Hải cỏn con xưng vương xưng bá thì có gì giỏi?”
Ánh mắt Minh chủ chợt thay đổi: “Cậu bạn nhỏ, cho dù có nhiều ngọc Con Rối hơn đi chăng nữa thì từ nay về sau cũng chẳng còn liên quan đến mấy người, Thanh Hải này vào được không ra được, nếu cậu muốn sống thoải mái ở ‘Thanh Hải cỏn con’ này thì phải chú ý đến nói năng một chút.”
“Tôi không tin Thanh Hải vào được không ra được, Thanh Hải có nắp đậy ư?” Trang Nghiêu không sợ nhìn lại hắn: “Vì sao anh nói Thanh Hải vào được không ra được, anh từng thử chưa? Rốt cuộc Thanh Hải đã xảy ra chuyện gì?”
Minh chủ ngồi dựa vào sô pha, nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Bây giờ mấy người vẫn chưa xứng để biết.”
Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi đến Thanh Hải để tháo gỡ bí ẩn của nơi này, nếu suốt đời anh không muốn đi thì thôi, nhưng nếu anh không muốn chết già ở đây thì anh nhất định sẽ cần đến chúng tôi.”
Minh chủ nhìn họ: “Bằng mấy người? Dựa vào cái gì?”
“Chúng tôi vào đây từ bên ngoài, nắm giữ thông tin hoàn toàn khác biệt với anh, khi anh cảm thấy bó tay, chúng tôi chưa chắc đã thấy thế.”
Minh chủ trầm mặc một hồi: “Thanh Hải tuy không có nắp đậy, nhưng quả thật có kết giới năng lượng, cho dù cậu đi về hướng nào thì cuối cùng cũng sẽ tiến vào trong sương mù, sau đó lại trở về Thanh Hải. Đây giống như một mê cung tuần hoàn vô hạn, cũng do đất rộng người thưa, đến nay chưa thể phá giải.”
“Chúng tôi cũng từng tiến vào trong sương mù trong cánh rừng nhền nhện kia, nhưng chúng tôi vẫn tới được Tây Ninh.”
“Phải, mấy người có thể tiến vào, nhưng không thể trở ra, không tin mấy người có thể đi thử. Tốc độ của tôi là 800 km/h, nếu muốn rời khỏi Thanh Hải, tôi chỉ cần mười phút, nhưng bất luận có làm gì tôi cũng không thoát được.” Minh chủ liếc mắt nhìn họ: “Tôi muốn xem mấy người có đề nghị nào hay ho.”
Đường Đinh Chi nói: “Quá ít thông tin.”
“Tôn tiên sinh nói chuyện này có liên quan với ngọc Con Rối.” Minh chủ nói: “Chắc mấy người biết Tôn tiên sinh chứ.”
“Biết.” Tôn tiên sinh mà Minh chủ nói chính là dị nhân tiến hóa não bộ có thể đã đột phá cấp bốn kia.
“Tôn tiên sinh đề xuất chuyện tập hợp ngọc Con Rối hiện có ở Thanh Hải mới có thể ngăn chúng rải rác tứ phương, dựng lên trường năng lượng. Mấy người muốn ngọc Con Rối? Tôi có thể nói cho mấy người biết, Thanh Hải có năm miếng, tôi và kẻ ở phía Tây mỗi người một miếng, đáy hồ Thanh Hải có một miếng, hai miếng còn lại ở Golmud. Tập hợp năm miếng ngọc Con Rối này khó hơn chuyện tiến vào Thanh Hải nhiều. Hơn nữa, đây cùng lắm cũng chỉ là giả thiết mà thôi.” Minh chủ liếc mắt phượng: “Mấy người có biết đáy hồ Thanh Hải có gì, Golmud có gì không? Không biết gì hết đã dám dõng dạc nói muốn giải đáp bí ẩn Thanh Hải, quả là đáng cười.”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi không biết, anh có thể nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể là cơ hội cuối cùng giúp anh rời khỏi Thanh Hải. So với chuyện châm chọc nhau ở đây, chẳng lẽ anh thật sự không muốn thử một lần?”
Minh chủ lắc đầu một cách khó hiểu: “Tôi không có nghĩa vụ cung cấp bất cứ thông tin gì cho mấy người, trong mắt tôi, mấy người quá yếu, không xứng hợp tác với tôi. Nếu cho rằng mình có khả năng thì đi hồ Thanh Hải xem, nếu mấy người có thể lấy được ngọc Con Rối từ tay rồng Thanh Hải, tôi sẽ cân nhắc lại.”
Trang Nghiêu cười lạnh hai tiếng: “Quả là ngạo mạn, anh sợ phải không, vì thất bại quá nhiều lần nên hoàn toàn không dám thử nữa. Anh đừng quên, Thanh Hải không phải nhà của riêng anh, chúng tôi cũng có thể đi về phía Tây.”
Ánh mắt Minh chủ lóe ánh sáng lạnh: “Mấy người có thể đi, nhưng một khi đi đến phía Tây, mấy người chính là kẻ địch của tôi, thậm chí chưa đến được phía Tây, tôi sẽ chặn giết toàn bộ trên đường.”
Trang Nghiêu cười mỉa: “Anh đánh giá rất cao thực lực của mình.”
“Mấy người cứ việc thử.” Minh chủ thoáng nhướn mi, một bình hoa trên bàn trà đột nhiên lóe lên một ánh sáng nhanh như chớp, sau đó, bình hoa bị cắt ngang thành hai nửa, miệng cắt trơn nhẵn như mới, như thể bị tia laser lướt qua, hắn nói: “Hy vọng cổ của mấy người cứng hơn bình hoa này.”
Đường Đinh Chi đứng lên, sắc mặt không chút thay đổi: “Về thôi.”
Minh chủ cười nhạt: “Ở xa tới là khách, tôi cũng muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, nghe mấy người nói về thế giới bên ngoài.”
Trang Nghiêu cười: “Minh chủ vẫn nên tự mình đi nhìn đi, ôi chà, đúng rồi, tôi quên mất, anh không ra được.” Nó nhún vai, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Minh chủ đi theo bước chân của mọi người, cho đến khi họ biến mất ở cửa, Mạnh Khánh lắc mình đi đến: “Minh chủ…”
Minh chủ phất tay áo: “Quả nhiên cũng vì ngọc Con Rối, nằm trong dự kiến.”
“Thực lực của họ thế nào?”
“Rất mạnh, nhưng quá ngây thơ, đã liên lạc với Tôn tiên sinh chưa?”
“Đã liên lạc, chúng tôi sẽ lập tức đón tiên sinh về.”
“Ừm, nhanh lên, tôi cần gặp ông ấy ngay lập tức.”
“Đậu má, Minh chủ gì đó tự đại như vậy sao?” Đặng Tiêu nghe mọi người kể lại, lập tức sửng cồ: “Muốn gặp hắn ta quá, rốt cuộc lợi hại đến thế nào, nói đi nói lại không phải cũng là người à, giả vờ cao quý như vậy làm gì.”
“Hết sức lợi hại.” Diêu Tiềm Giang trầm giọng nói: “Cho dù bốn người chúng tôi liên thủ đối phó thì thắng bại cũng chưa thể nói rõ.”
Thành Thiên Bích nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cũng rất bình thường.”
Thẩm Trường Trạch siết nắm đấm: “Hắn biết rất nhiều chuyện, song không đồng ý nói cho chúng ta biết, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?”
Đường Đinh Chi thở dài: “Chỉ là không tin chúng ta mà thôi, hơn nữa hắn biết rõ chúng ta đến đây vì ngọc Con Rối, ít nhiều cũng mang lòng thù địch với chúng ta. Tình thế ở Thanh Hải rất phức tạp, bây giờ chúng ta mới tiếp xúc với một chút bề nổi, còn rất nhiều chuyện cần tìm hiểu, giải quyết.”
Ngô Du nói: “Tiếp theo tính sao?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi nghĩ điều mấu chốt nhất lúc này là gặp được Tôn tiên sinh, ông ta không thể cam tâm ở lại Thanh Hải. Hiểu biết của ông ta về toàn bộ tình thế ở đây nhất định nhiều hơn Minh chủ rất nhiều. Nếu gặp được người đó thì rất nhiều vấn đề của chúng ta đều sẽ được giải đáp.”
“Nhưng nghe nói Tôn tiên sinh hành tung bất định.”
“Phái người đi tra xét tin tức, sau đó, đợi. Trong lúc đợi, chúng ta phái vài người đến hồ Thanh Hải xem sao. Dù sao nó cũng cách Tây Ninh không xa, chỉ hơn 100 km, đi xem cái hồ bị yêu ma hóa kia có phải thật sự đáng sợ như vậy hay không.”
Đặng Tiêu nói: “Anh muốn đi.”
Tiểu Chu nói: “Em nhất định cũng phải đi.”
“Ngô Du sắp xếp đại bàng đen đưa chúng tôi đi đi, ai muốn đi thì đi, đừng vượt quá 10 người.”
Ngô Du gật đầu: “Ngày mai xuất phát.”
Sáng sớm hôm sau, Thành Thiên Bích, Tùng Hạ, Trang Nghiêu, Diêu Tiềm Giang, Tiểu Chu, Thẩm Trường Trạch, Thiện Minh và bảy con đại bàng đen để cưỡi cùng bay về hướng hồ Thanh Hải.
Hồ Thanh Hải cách Tây Ninh rất gần, hôm nay thời tiết tốt, họ bay hai mươi phút đã có thể từ trên không nhìn thấy cái hồ xanh biếc một màu kia, diện tích rất lớn, khiến người ta nhìn thôi đã không thể không cảm thán.
Khi họ sắp bay đến nơi thì Thành Thiên Bích hô: “Bay cao lên một chút, không thể thấp hơn hai trăm mét, nghe nói thủy quái thường săn chim chóc trên trời. Chúng ta cũng phải bay lên cao mới nhìn thấy bóng dáng rồng Thanh Hải.”
Tiểu Chu rùng mình một cái, vội dẫn đám đại bàng đen bay lên trời cao.
Rốt cuộc họ đã bay lên bầu trời phía trên hồ Thanh Hải, là hồ nước mặn lớn nhất Trung Quốc [227], hồ nước xanh biếc bên dưới tưởng như vô hạn, bên hồ xây một đường kè trắng tinh, mặt hồ như một mặt gương khổng lồ, soi chiếu toàn bộ nền trời xanh thẳm, đẹp đến mức khiến người ta như thấy nghẹt thở.
[227] Hồ Thanh Hải: Hồ nước mặn lớn nhất TQ và là hồ nước mặn lớn thứ hai thế giới sau Hồ Muối Lớn ở Mỹ, có chu vi khoảng 360 km2 và diện tích lên tới 4.340 km2, nổi tiếng với đảo chim rộng hơn 1.000 m2.
Cái hồ này có vẻ êm dịu như vậy, khiến người ta căn bản không thể tưởng tượng dưới làn nước xanh kia rốt cuộc đang cất giấu bao nhiêu sinh mệnh khổng lồ trí mạng.
“Mọi người nhìn kìa!” Tùng Hạ hô lớn chỉ xuống dưới.
Tiểu Chu lại bay lên mấy chục mét, cho dù không thể thu hết toàn bộ cảnh hồ vào mắt, song đã đủ để họ thấy dưới đáy hồ hiện rõ một bóng đen, cái bóng đen kia vô cùng khổng lồ, tựa như vết bớt lớn trên mặt gương. Cái bóng đen đó có hình tròn, giống như có thứ gì đó lẳng lặng núp dưới đáy hồ, cũng không động đậy. Song cho dù nó đồ sộ bất động, nhưng đáy hồ trống rỗng của Thanh Hải có một cái bóng đen lớn như vậy, lại kết hợp với hình thể khổng lồ của thủy quái tiến hóa, chẳng trách mọi người suy nghĩ linh tinh. Bây giờ rất có thể “rồng Thanh Hải” trong truyền thuyết vẫn đang ngủ đông, cho dù thế thì ai có dũng khí xuống nước thử một lần cơ chứ.
Thiện Minh nói: “Có khi lại là gạch đá, hay là xương của con gì đấy thì sao? Nếu đáy hồ quả thật có rồng thì vì sao sắp hai năm rồi mà chưa ai nhìn thấy?”
Trang Nghiêu nói: “Căn cứ của họ là cái bóng đen này trước kia không có, tận thế mới xuất hiện, hơn nữa càng ngày càng dài càng lớn, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của động vật biến dị. Hơn nữa, người nhìn thấy nó đa số đã chết từ lâu, khu vực này có rất ít người đến, ngay cả chim chóc cũng không dám bay qua. Không ai thấy nó thật ra cũng không kỳ quái. Lại vì thứ đó có hình dáng như rắn nên đặt tên cho nó là ‘rồng Thanh Hải’.”
“Ngộ nhỡ có ngày nó lớn hơn hồ Thanh Hải thì sao?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Chuyện đó không có khả năng cho lắm, diện tích hồ Thanh Hải hơn 4.000 km2, so với toàn bộ hồ, nó vẫn coi như nhỏ. Cho dù là Thông Ma thì so với hồ Thanh Hải cũng chưa là gì cả.”
“Ngọc Con Rối ở trên người nó thật à?”
“Vô cùng có khả năng, không thì sao nó lại lớn như vậy được, ngọc Con Rối ở trên người nó cũng xem như một chuyện tốt, bằng không nếu phải tìm ngọc trong cả hồ Thanh Hải thì là một công trình tương đối lớn. Cho dù nhiệm vụ có khó khăn thế nào thì xác định được mục tiêu đã là sự bắt đầu khá tốt.”
Thành Thiên Bích nói: “Cậu có tính được thể tích của nó không?”
Trang Nghiêu trầm mặc một hồi: “Phải lại gần một chút, vẫn không dễ tính toán… Đầu tiên không biết nó có hình dạng thế nào, nếu giống rắn thì chiều dài ít nhất phải hơn 600 mét, nếu có hình tròn thì đường kính thô không kém thân cây của Thông Ma, tầm hơn 2.000 mét. Trong mắt nó, chúng ta giống như con kiến. Nếu có thể an toàn lặn xuống đáy hồ thì tiếp cận nó cũng không phải chuyện gì khó, có điều khó ở chỗ chúng ta không thể lặn xuống.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Bay thấp xuống xem nào.”
Tiểu Chu dẫn mấy con đại bàng đen bay thấp xuống một chút, để họ có thể quan