Dung Lan xoay người lại, lần đầu tiên lên tiếng với Sở Tinh Châu, vươn ngón tay mảnh khảnh, chỉ vào hắn: “Đứng yên tại chỗ, đừng tới gần tôi.” Nói xong bước đi không quay đầu lại.
Sở Tinh Châu thong thả bước vào khách sạn, phía sau hắn là Dịch Đông và một người phụ nữ nhìn có vẻ rất dịu dàng. Ánh mắt Sở Tinh Châu trước tiên đưa về phía Dung Lan, hơi nheo mắt lại, ánh mắt vừa suồng sã vừa đề phòng, tràn đầy mâu thuẫn.
Dung Lan lạnh nhạt liếc nhìn Sở Tinh Châu, sau đó quay mặt đi, như thể khinh thường.
Sở Tinh Châu nhếch môi cười cười, chậm rãi đi tới, khẩu khí mang chút ngả ngớn: “Minh chủ đại nhân của tôi, rất vui được gặp anh.” Nói xong vươn tay ra.
Dung Lan lạnh lùng nhìn hắn.
Sở Tinh Châu cũng không cảm thấy xấu hổ, khẽ cười: “Vẫn ngạo mạn như vậy.” Khi nói chuyện, bàn tay đã đưa về phía mái tóc của Dung Lan.
Ánh mắt Dung Lan lóe sáng, phất tay hất tay hắn ra, một luồng sáng lòa chợt lóe, bốn ngón tay của Sở Tinh Châu bị cắt xuống thành một đường, không thấy máu chảy, lại biến thành thứ gì đó như khói đen trong không khí. Cuối cùng, ngón tay mảnh khảnh lại trở về trên tay, Sở Tinh Châu nhìn ngón tay vẹn toàn của mình, cười nhẹ.
Dịch Đông và người phụ nữ kia tiến lên một bước, Sở Tinh Châu đưa tay ngăn họ lại, cười khẽ: “Dung Lan, chúng ta cũng từng là bạn bè, anh thật là hung dữ.”
Cánh mũi Dung Lan hơi động đậy, như có tư thế tức giận, Tôn tiên sinh vội chuyển đề tài: “Tinh Châu, mọi người đã đến đông đủ chưa?”
“Vẫn chưa, trong hai ngày hôm nay ngày mai có thể lục tục đến đủ, mọi người muốn ăn cơm hay muốn về phòng nghỉ ngơi đều có thể nói với người đó.” Hắn chỉ con chim dẫn đường.
Tùng Hạ nói: “Đa tạ Huyền chủ chiêu đãi.”
Sở Tinh Châu nói với Thành Thiên Bích: “Thuộc hạ của tôi đã báo với Jacqueline, cô ta có tới hay không thì không thể cam đoan.”
Thành Thiên Bích “ờ” một tiếng.
Tôn tiên sinh nói: “Mọi người đã bay mấy tiếng trên trời, đều đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi thôi.”
Con chim dẫn đường không biết từ lúc nào đã biến về hình người, đổi bộ quần áo dài đen từ trên xuống dưới, lần lượt dẫn mọi người về phòng.
Buổi tối, họ ăn cơm đơn giản trong phòng mình, ý định của Sở Tinh Châu là chờ đến tối mai khi mọi người đã đến đông đủ thì mới mở tiệc, Tùng Hạ cảm thấy bằng thái độ của Dung Lan hôm nay, nói không chừng bữa tiệc ngày mai sẽ có chuyện.
Ngày hôm sau quả nhiên còn có người lục tục tới, dưới sự giới thiệu của Tống Kỳ, họ dần dần làm quen với các dị nhân đẳng cấp cao. Ngoại trừ vài thuộc hạ của Dung Lan và Sở Tinh Châu thì còn một vài người không thuộc về bất cứ thế lực nào, ví dụ như dị nhân tiến hóa ngược lớp ruột khoang, dị chủng báo săn, dị chủng cây Ké đầu ngựa[236], dị nhân sức mạnh, tất cả đều là dị nhân cấp ba quý hiếm có thể tự do ra vào Golmud. Theo những gì Tống Kỳ nói thì đây là hội nghị dị nhân cao cấp lớn nhất trong lịch sử Thanh Hải, hơn nữa họ sắp phát động một cuộc tiến công lớn nhất nhằm vào động thực vật biến dị, diễn ra trong một thị trấn đìu hiu không chút danh tiếng, sẽ được lưu truyền vào sử sách.
[236] Ké đầu ngựa: Một loại cây ngắn ngày có hoa trong họ Cúc, có thể được sử dụng làm thuốc chữa bệnh.
Sáu giờ tối, những người được đôi bên triệu tập gần như đều đã đến đủ, Sở Tinh Châu mở tiệc ở đại sảnh, thức ăn tuy đơn giản nhưng không thiếu rượu, đặt đầy một bàn. Có điều, Dung Lan – một trong những nhân vật quan trọng nhất thì lại không tới.
Tùng Hạ đếm người, lần này tổng cộng có hai mươi sáu người đến, chỉ riêng dị nhân cấp ba đã được mười bảy người, một nửa số đó vừa mới đột phá cấp ba trong một tháng gần đây. Thực lực của những người này vẫn chênh lệch rất rõ ràng với nhóm Tống Kỳ, Triệu La Manh. Điều tiếc nuối duy nhất là Jacqueline mãi mà vẫn không xuất hiện.
Sở Tinh Châu nâng chén rượu, nhìn quanh bốn phía: “Đây là cuộc gặp gỡ trọng đại, nó sẽ thay đổi hiện trạng không thể thay đổi trong hai năm qua của chúng ta, thúc đẩy chúng ta đồng tâm hiệp lực, phá vỡ kết giới Thanh Hải, đến được thế giới bên ngoài. Chúng ta vẫn luôn chờ đợi ngày này, hãy cạn chén vì ngày hôm nay.”
Mọi người lần lượt nâng chén, hào hùng uống cạn rượu.
Quanh chiếc bàn dài này có sáu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đang ngồi, gần như có thể nói tại đây tập trung sức chiến đấu mạnh nhất thế giới. Nếu nói trước kia họ chưa đủ tự tin thách thức Golmud, rời khỏi Thanh Hải thì bây giờ mỗi người đều ý thức được, đội hình này chứng tỏ cơ hội duy nhất của họ đã đến.
“Tôi tin mọi người đều biết chúng ta muốn làm gì, mục tiêu của chúng ta chính là hai miếng ngọc Con Rối trong địa khu Golmud, kế hoạch chi tiết hơn thì xin mời Tôn tiên sinh giới thiệu.”
Tôn tiên sinh hắng giọng, giới thiệu một lần toàn bộ kế hoạch từ đầu chí cuối. Không còn nghi ngờ gì nữa, cướp được hai miếng ngọc Con Rối từ muôn vàn quái vật Golmud nghe có vẻ là chuyện bất khả thi, hơn nữa ai cũng có khả năng mất mạng. Tôn tiên sinh không né tránh tính nguy hiểm của hành động lần này, đồng thời, ông cũng thổi phồng tin tức của thế giới bên ngoài mà Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đã kể cho mình, khiến mọi người ở đây đều tràn ngập kỳ vọng đối với ngoài đó. Đồng hành với nguy hiểm là lợi ích khổng lồ, một khi rời khỏi đây, các dị nhân đều sẽ được hưởng thụ cuộc sống tốt nhất có thể hưởng thụ trong tận thế ở Bắc Kinh hoặc các địa phương khác trên toàn quốc. Đối với những người hơn hai năm qua bị giam trong vùng đất tài nguyên càng ngày càng cạn kiệt này mà nói thì đó là cám dỗ mạnh mẽ.
…
Tiệc được lưng chừng, phía cửa khách sạn đột nhiên truyền đến tiếng lao xao, sau đó, cánh cửa được mở ra, một luồng gió lạnh thấu xương tràn vào đại sảnh, mọi người trong nhà lạnh đến rùng mình.
Hai bóng người toàn thân phủ đầy sương tuyết xuất hiện ở ngoài cửa, một người cao lớn cường tráng, một người thanh mảnh, họ bịt kín từ đầu đến chân, chỉ lộ đôi mắt, không thấy rõ dung mạo.
Sở Tinh Châu nhìn họ hồi lâu: “Jacqueline.”
Tùng Hạ cả kinh, nhìn về phía Thành Thiên Bích, lại phát hiện ánh mắt hắn sớm đã bị người ngoài cửa hấp dẫn. Cậu biết nhất định là Thành Thiên Bích cũng đã cảm nhận được cộng hưởng năng lượng nào đó, giống như khi các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính khác gặp nhau vậy.
Người cao lớn đóng cửa lại, người mảnh khảnh cởi mũ và khăn quàng cổ, lộ ra dung mạo hào hoa phong nhã, làn da sáng trong như men sứ, đôi mắt xanh thẳm tựa bầu trời, mái tóc óng ánh màu cát vàng. Jacqueline giống hệt như trong bức ảnh hồi đó, không, còn tao nhã hơn cả trong ảnh, cô có khí chất thánh thiện tôn quý bẩm sinh, chẳng trách được tôn xưng là “Nữ thần”. Cô rũ mái tóc dài, đôi mắt duyên dáng nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng rơi xuống người Thành Thiên Bích.
Cô mở miệng, giọng nói trầm thấp một cách bất ngờ, âm điệu hơi khàn, vô cùng gợi cảm: “Là cậu, Thành Thiên Bích.”
Những lời này nói bằng tiếng Trung, hơi có giọng địa phương, nhưng rất rõ ràng.
Thành Thiên Bích vẫn yên lặng nhìn cô.
Sở Tinh Châu nói: “Tiểu thư Jacqueline, cô đã tới trễ.”
“Ngại quá, Huyền chủ đại nhân, tôi và hộ vệ bị lạc đường.”
Người đàn ông cao lớn kia nhận lấy mũ và khăn quàng do cô ném tới, lại cẩn thận giúp cô cởi áo khoác. Đó là một người Nga cao gần hai mét, tướng mạo lạnh lùng cứng nhắc, cơ tay của hắn gần như còn thô hơn vòng eo của Jacqueline, nhưng thái độ của hắn đối với Jacqueline lại vô cùng cung kính.
Dưới ánh mắt của mọi người, Jacqueline đi đến bên cạnh Thành Thiên Bích, vươn tay ra: “Tôi vẫn luôn mong được gặp cậu.”
Thành Thiên Bích nhìn tay cô: “Cô biết rõ…”
“Tôi biết, yên tâm, tôi có thể khống chế năng lượng, tôi chờ ngày này đã lâu, bây giờ tôi chỉ muốn thử.”
Thành Thiên Bích do dự một chút, bắt lấy tay cô, đột nhiên, năng lượng trong cơ thể hắn cuộn lên mãnh liệt. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cơ thể mình ẩn chứa tiềm năng khổng lồ như vậy cả, loại năng lượng này như thể muốn phá tung trói buộc da thịt, hắn cảm thấy mình sắp không thể khống chế. Đúng lúc này, năng lượng Mộc như một dòng suối chảy vào cơ thể hắn, xoa dịu năng lượng xao động. Năng lượng Mộc của họ dần dần dung hợp vào nhau, vững vàng tuôn chảy.
Hai người buông tay nhau ra.
Mọi chuyện vừa rồi cùng lắm chỉ diễn ra trong vòng vài giây, nhưng Thành Thiên Bích lại cảm giác mình đã nắm giữ phương pháp khống chế năng lượng một cách tinh vi hơn. Hắn có một cảm giác kỳ diệu rằng mỗi một bộ phận trên cơ thể đều được lấp đầy, đây chính là kết hợp năng lượng cùng thuộc tính? Chẳng lẽ bản thân mỗi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều không hoàn chỉnh, chỉ khi hai năng lượng cùng thuộc tính hòa vào nhau thì mới có thể phát huy thực lực thật sự? Như vậy nguyên nhân khiến năng lượng của họ bị chia cắt là gì? Mười người họ không có bất cứ điểm nào giống nhau, vì sao họ lại được chọn? Trong đầu Thành Thiên Bích tràn ngập nghi vấn.
Jacqueline nói: “Thế nào, ngạc nhiên? Tôi cũng ngạc nhiên lắm, nguồn năng lượng này còn khổng lồ hơn tôi đã tưởng.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Tôi nghĩ khi đến Golmud, chúng ta có thể trông thấy sức mạnh thật sự của nó.”
Jacqueline mỉm cười: “Không sai.”
Tùng Hạ ngỡ ngàng nhìn làn da bóng loáng và đôi mắt xanh thẳm quyến rũ của Jacqueline đến mức hành vi thân mật giữa cô và Thành Thiên Bích cũng bị cậu xem nhẹ.
Jacqueline cảm nhận được ánh mắt của Tùng Hạ, liếc nhìn một cái, chớp mắt với cậu.
Gương mặt Tùng Hạ lập tức đỏ lên.
Jacqueline tìm vị trí ngồi xuống, hộ vệ của cô ngồi xuống bên cạnh, cô nói: “Giới thiệu một chút, tôi là Jacqueline, đến từ Moscow, hộ vệ của tôi tên là Maksim, dị chủng gấu trắng. Vì để anh ấy đột phá cấp ba nên chúng tôi trì hoãn mấy ngày ở Golmud, hôm qua anh ấy vừa mới thành công.”
Maksim mặt không chút thay đổi ngồi ở nguyên vị trí, thậm chí không đáp lại bất cứ điều gì với những ánh mắt đưa về phía mình, giống như chỉ sống trong thế giới của mình, hoàn toàn không có phản ứng đối với bất cứ âm thanh nào ngoại trừ của Jacqueline vậy.
Sở Tinh Châu nói: “Sau này tôi sẽ chậm rãi giới thiệu những người ở đây cho cô biết, mỗi người trong họ đều sẽ tham gia vào chiến dịch Golmud, sự gia nhập của cô có thể khiến các chiến sĩ của chúng ta bớt chảy chút máu.”
Jacqueline nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.”
Những người đàn ông trên bàn tiệc không một ai không hoặc trắng trợn hoặc kín đáo nhìn Jacqueline, dung mạo như tranh kia hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tôn tiên sinh, Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi cũng hứng thú nhìn cô, Tôn tiên sinh nói: “Nếu mọi người đều đã đến đông đủ thì tôi sẽ tiếp tục.”
Mọi người vừa ăn cơm vừa thảo luận kế hoạch hành động, thật ra những người đang thật sự suy nghĩ chỉ có dị nhân tiến hóa não bộ, những người khác chỉ nghe, dù sao thì dù họ có nghĩ thế nào thì cũng không chu toàn hơn được dị nhân tiến hóa não bộ, cho nên chỉ cần bên cạnh có dị nhân tiến hóa não bộ, những người khác rất ít khi lãng phí thời gian vào phương diện này.
Cuối cùng, họ đặt thời gian một tháng sau sẽ tấn công vào Golmud, địa điểm tập hợp vẫn là nơi này. Một tháng này đủ cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cũng cho Sở Tinh Châu có thời gian xác định vị trí chính xác của hai miếng ngọc Con Rối.
…
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Jacqueline tìm đến họ: “Tôi nghĩ chúng ta đều có rất nhiều vấn đề muốn hỏi đối phương.”
Trang Nghiêu nói: “Có vẻ cô biết rất nhiều chuyện chúng tôi không biết, ví dụ như vì sao cô biết khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính ở cạnh nhau có thể phát ra sức mạnh khổng lồ?”
“Mọi thứ tôi biết đều do khả năng của tôi giao cho. Mọi người cũng biết năng lượng Mộc có sức mạnh hồi xuân, tôi từng sử dụng năng lượng chữa trị cho rất nhiều người. Trong lúc chữa trị, tôi phát hiện nếu xâm nhập năng lượng vào cơ thể dị nhân mang thuộc tính Mộc thì có thể hòa làm một thể với năng lượng của người đó, bùng nổ dao động năng lượng lớn hơn. Tôi có thể tăng cường sức chiến đấu cho người đó, cũng có thể sử dụng năng lượng của người đó cho mình, đương nhiên những chuyện đó cần do tôi khống chế, đối phương không thể chủ động lợi dụng năng lượng của tôi. Cho nên tôi nghĩ, nếu tôi dung hợp năng lượng với dị nhân cùng thuộc tính với mình, nhất định có thể tăng cường sức chiến đấu cho một bên, thậm chí là cả hai bên. Đương nhiên, lúc ấy tôi không chắc chắn, dù sao thì tôi cũng chưa từng điều khiển năng lượng nào mạnh hơn mình cả. Nhưng gần đây nghe được tin tức đến từ mọi người, hai dị nhân cùng thuộc tính chỉ cần chạm vào nhau là năng lượng tự nhiên có thể sinh ra cộng hưởng, gần như không tồn tại vấn đề do ai khống chế, do ai chủ đạo, hơn nữa năng lượng sinh ra rất kinh người. Chuyện này không lệch với những gì tôi nghĩ cho lắm, nhưng khiến tôi bất ngờ hơn,”
“Cho nên đây thật ra chỉ là suy đoán, cô chưa từng thử nghiệm.”
“Không sai, trước khi đến Thanh Hải, tôi chưa từng gặp một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nào, càng đừng nói đến Thành tiên sinh có cùng thuộc tính với tôi. Ngược lại, không biết mọi người đã thông qua con đường gì biết được suy đoán này, sau đó nghiệm chứng nó.”
Trang Nghiêu đương nhiên sẽ không nói là từ trong ổ cứng của gián điệp Nga, bèn lảng tránh đề tài này: “Như vậy vì sao cô tới Thanh Hải? Chỉ vì ngọc Con Rối thôi ư?” Nó nhớ rõ chuyên gia Moscow từng nói, Jacqueline cố ý muốn tới Thanh Hải, là vì“thực vật ở đó đang kêu gọi cô ấy”.
Jacqueline nói: “Khả năng của tôi có thể khống chế thực vật nhược tiểu hơn tôi, cũng có thể thần giao cách cảm với một vài thực vật. Loại thần giao cách cảm này không phải thần giao cách cảm thật sự mà chỉ là một loại ám thị, một loại… chỉ dẫn, khiến tôi không cần nói ra cũng có thể hiểu suy nghĩ của chúng. Tôi từng tiếp xúc với một số thực vật lâu năm, tôi không thể khống chế chúng, nhưng chúng ám thị cho tôi đến Thanh Hải. Sự thật là không phải chúng muốn tôi đi Thanh Hải mà là bản thân chúng muốn đi Thanh Hải, có lẽ chúng cũng ngắm tới năng lượng Cambri có nồng độ đậm đặc ở đây. Nguyện vọng của chúng quá mạnh nên thông qua ám thị, tôi cũng cảm giác thấy. Nơi này chôn giấu bí mật tận thế và rất nhiều câu đố chưa giải, tôi nghĩ mình nhất định phải đến đây tìm kiếm một vài đáp án.” Jacqueline nhún vai: “Sau đó, giống mọi người, tôi cũng không ra được.”
Mọi người có chút thất vọng, họ còn tưởng rằng Jacqueline có thể biết một vài bí mật thâm sâu hơn, hỗ trợ họ lý giải bí ẩn tận thế từ góc độ khác, nhưng xem ra hiểu biết của Jacqueline hết sức hữu hạn.
“Được rồi, bây giờ đến phiên tôi hỏi một vài chuyện.” Jacqueline quay đầu lại: “Maksim, mang rượu đến cho tôi.”
Maksim hơi chững lại, giống như không muốn cho lắm, cuối cùng vẫn lấy