Con khỉ giở lại mánh cũ, thò tay muốn tóm, Đặng Tiêu đột ngột há miệng, cái lưỡi dài bắn ra, tuyến độc giấu dưới lợi tức thì phân bố nọc độc, phun cả lên mặt khỉ.
Tùng Hạ kinh ngạc nhìn quái vật bò sát dài đến tám mét trước mắt. Cơ thể nó thoạt nhìn thì giống thằn lằn, có tứ chi cường tráng và cái đuôi rất dài, nhưng toàn thân được bao trùm trong gai nhọn, trên mặt có một cái sừng lớn nhọn hoắt giống sừng bò tót, ánh mắt tỏa sáng xanh lục. Điều khiến Tùng Hạ cảm thấy sợ hãi là con thằn lằn khổng lồ này đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt họ, cách họ không đến bảy – tám mét. Nó vốn nằm chực ở đấy, nhưng màu da lại biến màu giống y hệt phong cảnh chung quanh khiến họ căn bản không thể phát hiện. Nếu không phải cậu cảm thấy uy hiếp từ một năng lượng khổng lồ, họ có khả năng cứ như vậy đến gần miệng nó mà không hề hay biết.
Trang Nghiêu nói với Đặng Tiêu: “Đây là thằn lằn Iguana [252], một loài thuộc họ thằn lằn, còn dung hợp với động vật gì khác thì không biết. Đặng Tiêu, anh thấy chưa, đây chính là phương hướng tiến hóa tương lai của anh đấy.”
[252] Thằn lằn Iguana:
Đặng Tiêu nuốt nước bọt một cái, ý thức được sâu sắc rằng khác biệt giữa mình và con quái vật này không chỉ là một chút, chỉ riêng kĩ năng ngụy trang hoàn mỹ này đã không phải là chuyện bây giờ cậu có thể đạt tới.
Thành Thiên Bích dừng lại, siết chặt nắm đấm, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không muốn giết anh, tránh ra.”
Tùng Hạ càng thêm kinh ngạc quay sang nhìn Thành Thiên Bích, cậu ấy đang nói chuyện với con thằn lằn này?
Con thằn lằn nhẹ lắc đầu, từng bước bò tới phía họ.
Nét mặt Thành Thiên Bích biến đổi: “Đội trưởng!”
Trang Nghiêu nhăn mi: “Đội trưởng?”
Lúc này Đường Nhạn Khâu vừa vặn đuổi tới: “Cái thứ gì đây.”
Tùng Hạ chấn động: “Thiên Bích?”
Thành Thiên Bích sắc mặt xanh mét, lòng bàn tay tập trung một ngọn gió.
Con thằn lằn mở miệng, là giọng trầm rất đàn ông: “Ta muốn ăn… con mèo này.”
A Bố giận dữ kêu gừ một tiếng, lông tóc dựng thẳng, vươn ra móng vuốt.
Thành Thiên Bích từng bước tiến lại gần con thằn lằn, lạnh giọng nói: “Đội trưởng, anh không nhớ được chút nào về tôi ư?”
Thằn lằn nói: “Ngươi ở trong trong trí nhớ con người của chúng ta. Ta không cần ăn con người nữa.”
Thành Thiên Bích tạo ra trong không khí ra một thanh đao lớn vô hình, cắn răng nói: “Đã biến thành thế này, anh hãy… chết đi còn hơn.” Hắn nhảy lên, lưỡi đao vô hình chọc trời đánh xuống.
Đuôi của con thằn lằn khổng lồ kia đột nhiên quất tới bằng góc độ kì lạ, hơn nữa lập tức dài ra trên không trung, đến độ vượt qua chiều dài toàn thân. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, đuôi thằn lằn vốn có của nó đã biến thành đuôi rắn, linh hoạt quất vào Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích lách người né tránh, lưỡi đao bổ vào xương sống phía sau của nó.
Cơ thể thằn lằn trườn quanh như rắn, xương nhọn sắc bén trở nên vô hình, toàn thân biến thành da rắn trắng mịn, chỉ trượt nhẹ dưới mặt đất ẩm ướt mà đã ra xa được tận mấy mét. Đao này của Thành Thiên Bích bổ xuống không trúng, con thằn lằn khổng lồ, không, bây giờ đã là con rắn khổng lồ, xoay tròn cơ thể thật mạnh trên không trung, cơ thể như một dải lụa thổi quét về hướng Thành Thiên Bích.
Cơ thể Thành Thiên Bích tản ra bốn phía vào không khí, khiến nó không đánh trúng, buộc phải lui bước.
Gương mặt của con rắn khổng lồ hơi hiện ra ngũ quan của con người, đó là một người đàn ông mặt chữ điền hơn ba mươi tuổi, làn da tái nhợt, ánh mắt ngây dại. Con rắn trườn mình ở tầng tầng lớp lớp rừng nấm, lòng vòng quanh họ, tìm kiếm cơ hội tấn công tốt hơn.
Tùng Hạ khẽ nói: “Thiên Bích, anh ta là đồng đội của cậu?”
Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm, cuối cùng cứng đờ gật đầu.
“Vừa rồi là cậu phát hiện ra anh ta?” Khó trách người luôn làm việc ổn thỏa nhất là Thiên Bích vừa rồi lại bỏ họ lại mà biến mất trong rừng rậm.
Thành Thiên Bích lại gật đầu, ánh mắt đi cùng con rắn khổng lồ.
Trang Nghiêu nói: “Hắn đã hoàn toàn không còn ý thức con người? Rõ ràng hắn còn có thể suy nghĩ bằng trí tuệ của con người, tôi thử xem có thể thức tỉnh ý thức con người của hắn hay không.”
Ngay khi Trang Nghiêu muốn thử, Đặng Tiêu đột nhiên kêu lên: “Cẩn thận.” Nói xong, cơ thể Trang Nghiêu đã bị Đặng Tiêu xách lên. Trang Nghiêu nhìn lại, một con quái vật khổng lồ lông rậm có cánh đang há miệng táp về phía họ. Đặng Tiêu quét mạnh một đuôi vào nó, tạm thời đẩy lui nó ra.
Con rắn lớn có vẻ bất mãn quái vật khác đánh lén mồi của mình nên rú về phía nó một tiếng, con quái vật kia cũng không chịu yếu thế, đáp lễ nó một tiếng, giây tiếp theo, càng nhiều sinh vật cánh lớn bay đến phía họ.
Họ vừa mới thở ra được một hơi, không đến hai phút đã bị bao vây lại.
Từ trong rừng nấm không ngừng truyền đến tiếng rống giận và tiếng kêu thảm thiết của các loại sinh vật, có con người, cũng có động vật, lúc này ai cũng đang bị bao vây. Từ sau khi ảo giác của nấm được giải trừ, họ phát hiện khu rừng không lớn như mình đã tưởng, miếng ngọc có thể ở cách đó không xa, nhưng họ lại không qua được.
Thực lực cá thể của sinh vật nơi này quá mạnh, không giống sinh vật ở bất cứ địa phương nào khác – dùng chiến thuật như đại dương bao phủ họ. Họ từng cảm thấy chiến thuật như thế rất đáng sợ, song khi đối mặt với lối đánh từng cá thể với thực lực lớn mạnh, số lượng còn không ít, họ mới biết cái gì gọi là nỗi khủng bố thực sự.
Trang Nghiêu kêu lên: “Không còn thời gian lo cho đồng đội của anh, mau chạy về phía trước!”
Thành Thiên Bích cuộn lên một cơn lốc, thổi bầy sinh vật đến ngã trái ngã phải, kéo Đặng Tiêu từ vòng vây ra. Mọi người nhảy lên người A Bố, định chạy về phía trước.
Con rắn lớn biến trở về ngoại hình thằn lằn Iguana, bò sát trong rừng nấm, bám sát theo chân họ, dường như nhất định muốn ăn A Bố, không thì không chịu bỏ qua.
Họ không chạy được hai mươi mét thì lại bị một con bọ cánh cứng màu nâu khổng lồ chặn đường. Đường Nhạn Khâu bắn một mũi tên ra, khoảnh khắc bắn trúng con bọ cánh cứng, cơ thể nó lập tức đổ sụp như hồng thủy. Cơ thể khổng lồ hóa thành vô số con bọ cánh cứng con to như củ khoai tây, ào tới phía họ như thủy triều.
“Cái đờ mờ!” Liễu Phong Vũ chửi to một tiếng, giơ súng phun dịch điên cuồng bắn phá đàn bọ cánh cứng, dịch tiêu hóa phun tới đâu, hóa bọ cánh cứng thành nước đến đấy.
Đường Nhạn Khâu liên tục bắn tên có đầu lửa vào bầy bọ cánh cứng, Tùng Hạ cũng đùng đùng không dứt ném ra các loại ngọc phù tấn công, đáng tiếc cậu nhanh chóng phát hiện mình không mang đủ ngọc, vừa rồi khi đối phó với đám tò vò kia đã dùng hơn nửa, bây giờ sờ vào chỉ còn lại vài miếng. Cậu không dám dùng nữa, chỉ có thể nằm trên người A Bố, cầm súng bắn vô bổ. Kĩ năng bắn súng của cậu không tốt, đa phần không bắn trúng, Đặng Tiêu ở bên cạnh cậu và Trang Nghiêu, vừa xả súng vừa đề phòng đánh lén, A Bố nhảy tới nhảy lui trên nền đất, giẫm cho đàn bọ cánh cứng dưới chân thành thịt nát, nhưng vẫn có con bò lên theo bộ lông, cắn A Bố làm nó kêu lên liên tục.
Thành Thiên Bích lại dùng cuồng phong hất bay đám bọ cánh cứng con đi, nhưng sau khi bị thổi sang một bên, chúng sẽ nhanh chóng tập trung thành bọ cánh cứng khổng lồ, đội gió lớn bò về phía trước, bò đến đúng chỗ đã chọn thì lại tỏa ra bốn phía. Vài lần như thế, tuy số lượng ít đi rất nhiều, nhưng nhất quyết không chịu buông tha.
Những người khác trong nhóm bắt đầu đến gần phía họ, có người bị thương, có người thiếu năng lượng, tất cả đều cần Tùng Hạ hỗ trợ. Tùng Hạ dùng ngọc phù tích trữ năng lượng hết miếng này đến miếng khác, may mà trước khi đi cậu có làm ra ngọc phù nguyên tố căn bản, một số dị nhân đẳng cấp cao chỉ cần kích hoạt miếng ngọc cậu đã để sẵn trong cơ thể họ từ trước là có thể tự động bổ sung năng lượng. Nhưng người bị thương càng đến càng nhiều, cậu gần như không thể ứng phó.
“Cẩn thận, con thằn lằn khổng lồ lại tới nữa.” Đường Nhạn Khâu kêu một tiếng: “Nó ngụy trang biến sắc đến đây, ở hướng ba giờ của tôi.”
Mọi người quay đầu lại, quả nhiên không nhìn thấy gì, con quái vật kia quả nhiên lợi hại, ngụy trang không một vết tích nào.
Thành Thiên Bích định tiến lên thì cách rừng nấm phía đó nhoáng lên một cái, như thể con quái vật lớn kia đã di chuyển. Không đến hai giây tiếp theo, Thẩm Trường Trạch đột nhiên hét lớn: “Ba!”
Họ nhìn ra phía xa, không biết từ lúc nào, con quái vật lớn kia đã di chuyển đến phía tộc Long Huyết, cắn vào mông tọa kỵ của Thiện Minh – một con gấu nâu lớn. Quả nhiên y như lời nó, nó không có hứng thú với con người mà chỉ thích những động vật không dễ tìm thấy ở Thanh Hải.
Một chân của Thiện Minh đúng lúc kẹt giữa hàm răng của gấu nâu và thằn lằn khổng lồ, hắn nghiến răng khiêng súng lên, ngắm ngay nòng súng vào miệng thằn lằn, hung dữ bóp cò súng. Quái vật gầm rú há miệng, gấu nâu ầm ầm ngã xuống đất, nửa người dưới gần như bị cắn đứt, máu tươi chảy trào, rõ ràng sắp chết.
Thẩm Trường Trạch bay đến, ôm lấy Thiện Minh, ném hắn lên người A Bố. Thiện Minh vẫn chưa hết giận, tiếp tục khiêng súng máy bắn phá vào con quái vật kia, nhưng viên đạn bắn vào làn da cứng rắn của nó, bị nhẹ nhàng văng ra, con quái vật kia lui rồi lại lui, làn da chậm rãi biến sắc, mọi người trơ mắt nhìn nó trong khoảng thời gian không đến hai giây, thân thể hòa làm một thể với cảnh sắc chung quanh.
…
Tùng Hạ vội chữa thương cho Thiện Minh, cũng hỏi: “Công cụ phòng thủ của anh đã hỏng chưa?”
“Chưa, có nó cản một chút, không thì chân cẳng này đã gãy.” Đùi Thiện Minh bị hàm răng của con quái vật kia cắn đứt một miếng thịt lớn, máu tươi chảy ròng. Hắn rút một dải băng vải từ trong áo may ô ra, mặt không đổi sắc buộc động mạch đùi lại: “Cái thứ gì đấy, tắc kè hoa à?” Trước khi con quái vật lớn kia há miệng ra cắn, họ vẫn không phát hiện có con quái vật như vậy tới gần mình.
“Một loài có khả năng biến sắc.” Tùng Hạ nhìn Thẩm Trường Trạch cách đó không xa, khi hắn xoay người đuổi theo con thằn lằn lớn, nó lại trốn vào rừng nấm, hoàn toàn mất tăm hơi. Thứ này thật đáng sợ, dùng khả năng ngụy trang hoàn mĩ núp ở chỗ tối, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đánh lén họ, nếu không phải Đường Nhạn Khâu có khả năng rađa sinh vật, vừa rồi phía bị đánh lén sẽ là A Bố.
Đường Nhạn Khâu cắn răng nói: “Tôi đi giải quyết nó.”
Trang Nghiêu nói: “Không được, phạm vi rađa của anh hữu hạn, nếu bị nó dụ tới chỗ vắng người, anh sẽ thiệt thòi lớn, mọi người tiếp tục đi thôi, nhanh hết sức có thể.”
Thành Thiên Bích híp mắt nhìn thoáng qua sâu trong rừng nấm, đang lúc do dự có đi hay không thì một con khỉ lớn có cánh rú lên rồi đánh về phía họ.
Lúc này không thể phân thân, họ quả thật không còn tinh lực đi đối phó với thằn lằn khổng lồ nữa.
Tất cả liều mạng chém giết, máu tươi đỏ sậm tưới ướt bùn đất dưới chân, trải cho họ con đường đi tới.
Khi Thành Thiên Bích tập trung xử lý bọ cánh cứng, Đặng Tiêu ném xuống khẩu súng máy đã không còn năng lượng, hét lớn một tiếng, xông tới đánh nhau với con khỉ lớn kia. Cậu đâm vào bụng con khỉ trên không trung, ra sức ôm hông nó, nắm đấm nặng trịch đấm vào tử huyệt – huyệt thái dương của con khỉ.
Bàn tay khỉ lớn bắt được nắm đấm của Đặng Tiêu, nó đập mạnh đầu mình vào trán cậu. Đặng Tiêu cảm thấy đầu óc choáng váng, đã bị con khỉ ném phịch xuống đất.
…
Vừa ngã xuống đất, Đặng Tiêu nhanh chóng nhảy lên, bò theo thân nấm lên trên, con khỉ vỗ đôi cánh xấu xí bay lượn, Đặng Tiêu nhờ nấm bật lên, lại xông vào đánh với nó. Con khỉ giở lại mánh cũ, thò tay muốn tóm, Đặng Tiêu đột ngột há miệng, cái lưỡi dài bắn ra, tuyến độc giấu dưới lợi tức thì phân bố nọc độc, phun cả lên mặt khỉ.
Con khỉ hét lên một tiếng, lập tức bịt kín mặt, Đặng Tiêu trong khi sắp đáp đất thì kéo lấy cái đuôi dài của nó, mượn lực nhảy lên lưng khỉ, hung dữ vung nắm đấm đập vào đầu nó.
Đập hai cái, hai chân khỉ hung ác vồ vào cậu, Đặng Tiêu chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, có lẽ đã bị cào chảy máu, nhưng chẳng lo được nhiều như vậy, cậu vẫn ôm chặt con khỉ, không ngừng dừng nắm đấm lại ở đầu nó. Đôi cánh khép lại, cả người cả khỉ từ độ cao hơn mười mét song song rơi xuống đất. Đặng Tiêu bị nó đè ở trên người, khi đáp đất suýt thì hộc máu, đang lúc vật lộn muốn đứng lên thì đột nhiên, huyệt thái dương cũng trúng một đấm, trong giây lát ấy, cậu bị đánh cho mắt đầy sao trời.
Đặng Tiêu ngơ ngẩn ôm lấy đầu, liên tục trúng vài đấm, đợi đầu óc tỉnh táo một chút, đùi hơi cử động, thân thể xoay tròn bật lên, cái đuôi cường tráng quất mạnh vào thân dưới con khỉ.