Trong lịch sử lâu dài như vậy, cho dù không có sự thúc đẩy của năng lượng Cambri thì cuối cùng cũng sẽ có một vài cá thể đột ngột tiến hóa mang theo bộ gene viễn cổ.
Sau khi trở về viện khoa học, hai người phát hiện Đặng Tiêu đã về trước họ một bước.
Đặng Tiêu trông đen hẳn đi, tóc như vừa bị chó gặm. Một tháng không gặp, cậu ta có vẻ cường tráng hơn, song nụ cười sang sảng trên mặt thì không chút thay đổi, vừa thấy họ đã nhào đến gào rú: “Tùng ca, Thành ca, em nhớ hai anh muốn chết!”
Tùng Hạ vỗ vỗ lưng cậu, cười: “Chà chà, phơi đen thế này à, tóc này do chị Đặng cắt cho cậu phải không?”
Đặng Tiêu cười nhăn nhở sờ đầu mình: “Vâng, mẹ chê tóc em dài nên sửa cho em thành thế này đây, mấy bữa nữa đến chỗ A Thanh chỉnh lại vậy.” Cậu kéo cánh tay Tùng Hạ: “Tùng ca, hình như anh béo lên đấy.”
Tùng Hạ sờ sờ bụng mình: “Chắc vậy, ở chỗ Mục Phi ăn ngon ngủ ngon, không muốn béo lên cũng khó.”
Đặng Tiêu hai mắt tỏa sáng: “Ở đó thích lắm ạ, ăn gì ngon thế anh.”
Tùng Hạ cười: “Nhiều lắm, ngày nào cũng sống như thần tiên. Cậu thì sao? Sống ở Vân Nam khá chứ.”
Đặng Tiêu sờ cằm: “Ôi, suốt ngày bị mẹ em bắt nạt… Có điều ở chung với đám bọ ngựa đó lâu dần, em lại càng nhìn càng thuận mắt. Em cảm thấy nếu mẹ sinh cho em một cô em gái bọ ngựa thật, chắc em cũng có thể chấp nhận.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Vân Nam hiện giờ thế nào? Bọ ngựa tiến hóa thế nào?”
“Vân Nam tốt hơn trước nhiều, sau khi nối liền hệ thống thông tin với Bắc Kinh, ở đó chiếm được rất nhiều nguồn viện trợ. Bây giờ quân đội cũng đang có kế hoạch di chuyển đến vùng Tứ Xuyên, hóa ra không dám đi là do sợ chết trên đường thôi, nếu phía Bắc Kinh phái người đến hộ tống thì không mất đến một tháng là họ có thể tới nơi, hiện giờ họ đang chuẩn bị á. Đám bọ ngựa kia thì tiến hóa càng ngày càng trâu bò. Lần trước khi chúng ta đi, bọ ngựa cái không phải còn chưa biết bay hay sao, nhưng giờ chúng đã tiến hóa hoàn chỉnh ra cánh rồi đó, hình thể gần như gấp đôi bọ ngựa đực, con nào trông cũng như chiến sĩ lưỡi liềm vậy, ngầu bá cháy con bọ chét. Bây giờ cả đàn bọ ngựa gồm hơn sáu ngàn con, số lượng vẫn đang gia tăng, cả địa khu Côn Minh đều do mẹ em thống trị, he he.” Đặng Tiêu vung hai tay thoăn thoắt, giống như mình cũng có đôi chân lưỡi liềm sắc bén kia vậy.
“Thật là lợi hại, quần thể bọ ngựa khổng lồ như vậy, đi đến đâu cũng chưa chắc đã có đối thủ.”
Đặng Tiêu cười đắc ý.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Tùng Chấn Trung và Trang Nghiêu bước ra: “Tùng Hạ, cháu đã về rồi.”
“Chú.” Tùng Hạ cười: “Chúng cháu vừa về. Trang Nghiêu, trong thời gian này cơ thể cậu không có vấn đề gì chứ.”
Trang Nghiêu nói: “Ừhm, mọi chuyện đều bình thường.”
Đặng Tiêu cười: “Tiểu Trang Nghiêu. Anh mang quà về cho em đấy, lát nữa cho em xem nhá.”
Trang Nghiêu không có biểu cảm vui mừng gì, chỉ “ồ” một tiếng: “Tôi kêu anh thu thập hàng mẫu cho tôi anh đã làm chưa?”
Đặng Tiêu gật đầu: “Làm hết rồi, anh đã làm là em cứ yên tâm có được không.”
Trang Nghiêu cau mày, không tiếp lời.
Đúng lúc này, ngoài cửa loáng thoáng nghe thấy tiếng lao xao, hóa ra là Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ cũng đã về.
Đặng Tiêu vừa thấy họ đã cười to: “Các anh thật đúng là điển hình về nhà mẹ đẻ, một đống bao lớn bao nhỏ thế kia, đại bàng đen không bị các anh làm cho mệt chết à.”
Liễu Phong Vũ đập vào đầu cậu: “Có bản lĩnh chú mày đừng ăn.”
Đặng Tiêu liền ôm chặt eo hắn: “Liễu ca, em sai rồi.”
A Bố thấy tất cả mọi người đều đã về, cố gắng chui đầu vào cửa, dùng chân với với họ.
Trang Nghiêu cười mắng: “Ngốc quá, lát nữa không rút đầu ra được.”
Tùng Hạ hôn A Bố chụt một cái: “Không sao đâu, nó chỉ dày lông thôi.”
A Bố vui vẻ kêu lớn.
Đặng Tiêu hét lớn: “Wahhh mọi người đều đã về rồi!”
Sáu người sau một tháng chia lìa thì lại tề tụ về với nhau, ai cũng tinh thần sảng khoái, xem ra đều đã chuẩn bị thật tốt nghênh chiến với quái vật biển.
Tùng Chấn Trung cười: “Đi thôi, vào trong chuyện trò một chút.”
Họ trao đổi hiểu biết của mình về Đông Bắc, Tứ Xuyên và Vân Nam trong phòng họp, biết được bạn bè người thân của đối phương đều sống khỏe, một chuyến đi lưu giữ được bao kỷ niệm đáng nhớ, tâm trạng mọi người đều rất tốt.
Sau khi trò chuyện xong, Thành Thiên Bích hỏi vấn đề mọi người quan tâm nhất: “Công cuộc đọc ký ức của Tôn tiên sinh tiến hành thế nào rồi?”
Tùng Chấn Trung vừa sầu vừa vui: “Hiện giờ chúng tôi đã tách được một vài đoạn ngắn rải rác, nhưng những thông tin đó không có nhiều giá trị, đại bộ phận đều là chuyện chúng ta đã biết. Mọi người phải biết rằng trong trí nhớ của Tôn tiên sinh kết hợp trí nhớ của ông ấy và cả Giang Doanh, mà trong số đó, 99% là những điều chúng ta không cần hoặc đã biết, 1% còn lại mới hữu dụng, ví dụ như thành quả nghiên cứu khoa học của Tôn tiên sinh và Giang Doanh. Mà trong 1% này có lẽ chỉ có không đến một nửa là then chốt về bí ẩn tận thế. Cho nên lúc mới đầu, đa phần ký ức chúng tôi đọc được chỉ có một nửa là có ích. Tôi đã nói rồi, đó là một công trình rất lớn, một tháng gần như không có hiệu quả gì. Nếu muốn đọc toàn bộ ký ức của Tôn tiên sinh, dựa theo tốc độ hiện tại thì cần tới ba năm.”
“Cái gì, ba năm?”
Sắc mặt Trang Nghiêu cũng hơi nặng nề: “Không sai, nhưng lấy tình trạng hiện tại của Tôn tiên sinh thì chỉ e ông ấy không sống thêm được nửa năm nữa. Bây giờ, Tôn tiên sinh vẫn dựa vào máy móc để duy trì sinh mệnh, một khi Tôn tiên sinh chết hẳn, ký ức của ông ấy sẽ mất gần hết.”
“Có cách nào có thể nâng cao tốc độ không?”
“Biện pháp duy nhất chính là chúng ta dùng thông tin đã biết chắt lọc những thông tin bị trùng trong đầu ông ấy. Hiện tại xem ra để Trang Du thu được ký ức của tôi cũng không xem như chuyện xấu, ít nhất ông ta có thể loại bỏ rất nhiều thứ chúng ta không cần.” Lúc nói những lời này, Trang Nghiêu hết sức bình tĩnh, nhưng mặc cho ai cũng không cho rằng bị người khác biết hết mọi ký ức của mình là một chuyện có thể dễ dàng tiêu tan như vậy. Đặc biệt khi họ coi nhau như đối thủ.
“Đúng, đến giờ thì đây là biện pháp hữu hiệu nhất, cho nên nhân viên của chúng tôi cũng tái hiện liên tục những chuyện Trang Nghiêu đã gặp ở Thanh Hải. Nếu chúng ta có thể thông qua trải nghiệm của mình mà có được nhiều hơn nữa thông tin về bí ẩn tận thế, như vậy sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với công việc đọc ký ức.”
“Thiện Minh đâu? Chắc anh ta có ký ức của con linh miêu kia chứ? Có giúp được không?”
Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi đã nghĩ tới. Nhưng Thiện Minh và linh miêu vừa dị chủng không được bao lâu, trong quá trình tranh đoạt ý thức bản thân, ký ức của linh miêu cũng đã bị hao tổn. Có điều loại hao tổn này không phải không thể nghịch lại. Thiện Minh nói hiện tại, mỗi ngày hắn đều có thể đạt được một chút ký ức mới đến từ linh miêu. Có điều, IQ của con linh miêu kia vốn không bằng A Bố, dựa theo ký ức của nó thì đại khái nó cũng chỉ mới sống với Giang Doanh nửa năm. Nhưng thông qua ký ức của nó, ta chỉ có thể nhìn thấy hoạt động của Giang Doanh chứ không biết chúng có ý nghĩa gì, dù sao thì nó cũng hoàn toàn vô tri với những thiết bị thí nghiệm. Có điều, thông qua sự giúp đỡ của Thiện Minh, quả thật chúng tôi cũng loại bỏ được một lượng nhỏ thông tin.”
“Như vậy trong những thông tin đã biết đến giờ, có gì có giá trị không?”
“Có. Trí nhớ của Giang Doanh không giống như hắn đã nói. Hắn hoàn toàn không biết gì về nguyên nhân thành cổ ngầm dưới đất thời Hán xuất hiện ở Thanh Hải. Có một đoạn ngắn ký ức cho thấy hắn biết sau khi Trương Đạo Lăng qua đời, đá ngũ sắc rơi vào tay Trương Giác. Hiển nhiên Trương Giác là dị nhân nhưng thuộc tính biến dị không xác định. Hắn đã học trộm được một chút kiến thức sơ sài từ đá ngũ sắc, từ đó phát động khởi nghĩa hòng lật đổ vương triều nhà Hán vào những năm cuối nhà Đông Hán khi dịch bệnh bùng phát – cũng chính là cuộc thanh tẩy của ý thức Cambri mà chúng ta đã biết. Sau khi cuộc khởi nghĩa Khăn Vàng thất bại, Trương Giác chết đi, căn cứ theo sự nghiên cứu của Giang Doanh thì đá ngũ sắc rơi vào tay một vị cao tăng đã truyền bá Phật giáo vào Trung Quốc trong thời ấy. Mà rất nhiều thông tin đều chứng minh, vị cao tăng Ấn Độ kia là một dị nhân tiến hóa não bộ.”
“Phật giáo…” Tùng Hạ kinh ngạc: “Chẳng lẽ trong đá ngũ sắc xuất hiện chữ Phạn có liên quan đến chuyện này ư?”
“Hiển nhiên là vậy. Nhưng Giang Doanh cũng không biết trong đá ngũ sắc có chữ Phạn nên hắn không hoàn thành được suy đoán này. Căn cứ theo một vài suy đoán đó của hắn và nghiên cứu của chúng ta, tôi cảm thấy chữ Phạn đó rất có khả năng là một phong ấn do vị cao tăng nọ đã đặt vào đá ngũ sắc, hoặc có thể nói là một sự bảo vệ.”
“Phong ấn?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Anh nghĩ mà xem, bây giờ đá ngũ sắc nằm trong tay anh, thứ nhất là nó không thể bị người nào khác ngoài anh đọc được, thứ hai là nó không thể rời khỏi anh, miếng đá đó chỉ có thể do anh sử dụng. Nhưng căn cứ theo tài liệu lịch sử ghi lại, Trương Giác tuyệt đối không có bất cứ đặc điểm chung nào với anh cả, ông ta vừa không có bàn tay hồi xuân, cũng không được đá ngũ sắc bảo vệ mà đại nạn không chết ông ta chỉ vì chiếm được đá ngũ sắc, tập được chút da lông mà hưng thịnh được một thời gian thôi. Khả năng của ông ta lại càng giống như tiến hóa tiềm năng gene ẩn nào đó, nhưng trình độ tiến hóa hữu hạn, cuối cùng vẫn không thể địch lại vương triều khổng lồ. Nếu Trương Giác không phải người được chọn có khả năng đặc biệt như anh thì vì sao ông ta có thể sử dụng đá ngũ sắc?”
Tùng Hạ nói: “Ý của cậu là, đá ngũ sắc vốn không có hạn chế, ai cầm được cũng có thể dùng, có điều nó vừa vặn lọt vào tay Trương Giác.”
Tùng Chấn Trung nói: “Đúng, điều này rất có khả năng. Bây giờ chúng ta không rõ lúc ấy rốt cuộc thì Trương thiên sư có tính toán gì, có lẽ sau khi ông ta chết thì đã phát sinh chuyện gì đó mới khiến đá ngũ sắc không nằm ở nơi ông ta đã sắp xếp mà lọt vào tay người khác. Những chuyện đó chúng ta không thể biết được. Tóm lại rất có khả năng là lúc ấy đá ngũ sắc không có bất cứ hạn chế nào, mục đích Trương thiên sư để lại nó chính là khiến nó rơi vào tay dị nhân đời sau, không ngừng giúp dị nhân trở nên mạnh hơn, cứu vớt hậu thế. Nhưng nếu đá ngũ sắc bị người lòng dạ bất chính chiếm được, chẳng những không giúp được gì cho loài người mà ngược lại còn có thể đánh thức ý thức Cambri. Lúc ấy, đá ngũ sắc hiển nhiên không chịu khống chế đã lọt vào tay người có dã tâm, có lẽ vị cao tăng Ấn Độ kia ý thức được chuyện này nên đã mang nó đi, cũng thông qua phương thức nào đó mà đặt một giới hạn cho đá ngũ sắc, khiến nó chỉ có thể do một người đã được lựa chọn đặc biệt sử dụng. Mà người đó, không biết vì sao lại là anh.”
Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Chuyện này tôi cũng rất muốn biết.”
“Vậy vì sao mà đá ngũ sắc lại quay về Trung Quốc?” Thành Thiên Bích cau mày: “Liên quan đến địa cung dưới tháp Đại Nhạn?”
Trang Nghiêu nói: “Nghe đồn trong địa cung dưới tháp Đại Nhạn có chôn giấu một vài báu vật mà Đường Tam Tạng mang về từ phương Tây. Nếu kết hợp theo những nơi Đường Tam Tạng đã đi lấy kinh thì hộp gỗ vừa vặn có thể dùng để chứa đá ngũ sắc mà chúng ta đã phát hiện dưới địa cung, hầu như có thể đoán được, đá ngũ sắc do Đường Tam Tạng mang về từ Ấn Độ. Về phần Đường Tam Tạng có biết đá ngũ sắc là cái gì hay chỉ coi nó như một báu vật bình thường thì chúng ta không thể biết được.”
Đặng Tiêu toát mồ hôi lạnh: “Anh muốn hỏi một chút, vậy chẳng lẽ Đại Thánh và Bát Giới là dị chủng ư?”
Trang Nghiêu nói: “Đó là do hậu nhân hư cấu mà ra, có điều những nhân vật do Ngô Thừa Ân hư cấu nên cũng chưa chắc chỉ là chuyện vô căn cứ. Sáng tác văn học sẽ dung nhập rất nhiều trải nghiệm và tưởng tượng của tác giả rồi tiến hành nhào nặn thay đổi. Có lẽ Ngô Thừa Ân chưa từng thấy quái vật nửa người nửa khỉ, nhưng biết đâu ông ấy lại từng nghe nói qua. Trong lịch sử lâu dài như