Trên trán Tùng Hạ toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi vừa hấp thu năng lượng của người ấy.”
Sắc mặt Tùng Hạ trắng nhợt, cậu không dám tưởng tượng rốt cuộc thì cánh tay cường tráng này có sức mạnh lớn nhường nào, một đấm này nếu đánh trúng mặt, cậu sẽ lập tức đi đời nhà ma.
Tùng Hạ xoay người nhanh chân bỏ chạy, cậu vốn nghĩ rằng người này chỉ có sức mạnh mà thôi, không để gã ta đuổi kịp là được, không ngờ chạy được ra ngoài một hai bước đã cảm giác phía sau có một luồng gió. Nhìn lại, cơ thịt trên đùi gã thấp lùn cũng đã nứt ra khỏi quần, tốc độ của gã tăng lên rất nhanh, chẳng bao lâu đã đuổi kịp cậu.
Đây coi như là tiến hóa bắp thịt sao? Có lẽ vậy, nếu như chỉ là cường hóa tốc độ, khối thịt lớn trên cơ đùi ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ, chắc là cơ thể tiến hóa mang theo một chút nâng cấp tốc độ, nhưng cho dù chỉ là một chút nâng cấp cũng rất dễ dàng đuổi theo cậu.
Cậu không thể tin được bây giờ mình còn có tâm trạng đi nghiên cứu cơ thể kẻ địch!
“Tùng Hạ! Nằm xuống!” Liễu Phong Vũ hô to một tiếng.
Tùng Hạ phản ứng rất nhanh, vội ngã nhào xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng va chạm vang cái rầm sau lưng cậu, Tùng Hạ ôm đầu nhìn lại, gã thấp bé bị một cái gì đó màu đỏ tươi giống như đầu lưỡi đánh bay ra ngoài, lập tức, trong không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi.
“Fck, mùi thì mà thối thế!” Có người hô lớn.
Tùng Hạ khiếp sợ nhìn Liễu Phong Vũ, thấy “đầu lưỡi” màu đỏ kia rụt về, biến thành cánh tay Liễu Phong Vũ…
Đây là… cái gì vậy?
Liễu Phong Vũ đã chạy đến, nắm lấy cánh tay gã thấp bé. Tùng Hạ nhìn thấy rõ ràng trong lòng bàn tay Liễu Phong Vũ xuất hiện một vòng dằm màu đen. Khi hắn nắm lấy cánh tay gã thấp bé, gã phải đau đớn kêu lớn, chỗ tiếp xúc của hai người có mỡ và máu thịt bị hòa tan chảy xuống, nhìn vô cùng kinh khủng.
Cho đến khi cánh tay bị hòa tan đến nỗi sắp nhìn thấy khớp xương, Liễu Phong Vũ mới ném gã ra: “Mẹ nó, tao đã bảo tao không muốn giết người, bởi vì đúng là… tởm bỏ mẹ đi được!” Hắn hung hăng quay đầu, trừng gã to lớn vừa rồi còn muốn xông tới hắn, nay sợ hãi đứng ở một bên: “Mẹ nó chứ mày vẫn muốn đi tìm chết à!”
Tùng Hạ còn chưa kịp tỉ mỉ nghiên cứu Liễu Phong Vũ thì tình hình chiến đấu bên phía Thành Thiên Bích đã hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Gã lông dài cả người đã hóa thành một cục lông. Đáng sợ nhất là, cục lông kia có thể cứng có thể mềm, lúc cứng thì có thể đâm người ta thành con nhím, lúc mềm thì rắn chắc như được bọc giáp, khiến Thành Thiên Bích công thủ đều vô cùng gian nan.
Nhưng, năng lực đánh cận chiến của Thành Thiên Bích lúc này phát huy tác dụng cực lớn. Dù gã lông dài có tiến hóa thế nào đi chăng nữa nhưng trước đây gã cũng chỉ là một người bình thường, tốc độ của gã không được tiến hóa, kỹ xảo trong cận chiến của gã lại không thể tùy tiện sinh ra. Cho dù trên người tràn đầy vũ khí nhưng gã lại chỉ biết vung vẩy lung tung. Còn Thành Thiên Bích lại là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng chịu sự quản lý cơ mật nhất Trung Quốc, là tinh anh ưu tú nhất trong số bộ đội đặc chủng đã kinh qua tầng tầng sàng chọn. Bất luận là kỹ thuật chiến đấu, kinh nghiệm thực chiến hay tốc độ phản ứng thần kinh, hắn đều mạnh hơn gã lông dài nhiều lắm. Chính vì vậy nên tuy nhìn qua thì gã lông dài có vẻ dọa người, nhưng mọi chiêu tấn công của gã đều bị Thành Thiên Bích tránh được.
Sau khi làm quen với cách tấn công của gã, Thành Thiên Bích bắt đầu tìm cơ hội phản kích, hắn nhân lúc gã lông dài giận dữ công tâm bổ nhào vào hắn, vung ra dao găm theo thường lệ, gã lông dài vẫn rất tự tin muốn dùng bộ lông dầy bao phủ cả người để ngăn cản. Độ dày đặc của bộ lông kia, trong khoảnh khắc Thành Thiên Bích tấn công, có thể còn dày hơn cả nắm đấm con người. Dao găm thông thường căn bản không đâm qua được, dù có đâm thủng nhưng cũng chỉ để lại vết thương nhẹ vô cùng.
Ngay trong lúc dao găm ghim vào bộ lông, trong khoảnh khắc nó lại một lần nữa bị cuốn lấy, dao găm đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu lục nhạt, Thành Thiên Bích hung hăng dùng sức, một lưỡi dao bằng gió trong suốt đâm vào bả vai gã lông dài, chọc thủng bả vai gã!
Mà những người đứng sau lưng gã, căn bản không biết đại ca của chúng bị vật gì làm bị thương.
“A a ——” Gã lông dài gào to một tiếng, lui về phía sau: “Cái gì! Đó là cái gì!”
Thành Thiên Bích căn bản không cho gã cơ hội lui về phía sau, hắn hình thành một bức tường cản lực ở phía sau gã lông dài, gã lông dài lui về sau được mấy bước thì dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía sau. Thành Thiên Bích lao đến, tìm đến cổ của gã.
Lúc này, gã lông dài đã học được thông minh, trước khi Thành Thiên Bích tấn công, gã không biến bộ lông thành một cái khiên mềm mại mà kích hoạt từng sợi lông, biến chúng thành từng mũi kim sắc nhọn, khiến Thành Thiên Bích căn bản không thể lại gần.
Nhưng Thành Thiên Bích chỉ làm động tác giả, khi gã lông dài không tạo phòng ngự, trong khoảnh khắc tất cả sợi lông đều chuyển thành dạng tấn công, bức tường gió sau lưng gã hóa thành một mũi nhọn, từ sau lưng đâm mạnh vào trái tim gã.
Gã lông dài mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nói: “Đây là… lực lượng tự nhiên…”
Thân thể gã lông dài trở nên vô lực rồi trượt xuống mặt đất.
Đối mặt với kết quả người chết kẻ bị thương, đám tay chân của gã lông dài đều sợ đến choáng váng, chạy trốn như chim thú, không muốn ở lại dù là một giây.
Trong nháy mắt, toàn bộ tầng ba chỉ còn lại có ba người bọn họ, và một người chết.
Tùng Hạ cùng Liễu Phong Vũ đều đã đi tới, nhìn gã lông dài trên mặt đất, Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Cũng không cần phải giết chứ.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt đáp: “Trừ hậu họa.” Hắn không thể giữ lại một người có ý đồ bất chính với họ lại cùng lên đường được. Từ Vân Nam đến Bắc Kinh, xa xôi nghìn dặm, ai biết trên đường có bao nhiêu nguy hiểm. Hắn không muốn trong lúc đề phòng hoạ ngoại xâm lại còn phải phòng ngừa nội địch.
Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích một chút, lại nhìn Liễu Phong Vũ một chút, trong mắt tràn đầy sùng bái: “Hai người thật là lợi hại. Liễu ca, vừa rồi…”
“Nè.” Liễu Phong Vũ chỉ vào mũi cậu: “Nếu cậu dám nói một chữ ‘thối’, anh sẽ đánh chết cậu.”
Tùng Hạ nuốt hết mấy câu định nói vào, cậu quả thật muốn nói thối quá, mùi thối ấy bây giờ còn chưa bay đi.
Liễu Phong Vũ sắc mặt khó coi, từ trong túi móc ra nước hoa ra sức xịt lên người mình.
Cuối cùng Tùng Hạ không nhịn được: “Liễu ca, anh là hoa đại vương [36] phải không?”
[36] Hoa đại vương: Còn gọi là hoa Lily xác chết, tên tiếng Anh là Rafflesia arnoldi, là bông hoa lớn nhất, nặng nhất, hiếm nhất và có mùi “khó ngửi” nhất trên thế giới. Tên hoa được đặt theo tên của hai người thành lập thuộc địa Anh ở Singapore.
Liễu Phong Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Vừa rồi là cánh hoa và dịch tiêu hóa của anh à?”
“Ờ.”
“Thế