Họ chính là người lùn tiến vào vương quốc của người khổng lồ, nhìn thấy gì cũng phải ngưỡng mộ.
Ba người trên biển không hẹn mà cùng tản ra các hướng xung quanh.
Chỉ thấy cái gì đó giống như một cái cối xay khổng lồ bắn ra khỏi mặt nước. Tùng Hạ tập trung quan sát, hình dáng đó quả thật chính là sứa. Con sứa này có đường kính tầm 4 mét, cơ thể hình quả trứng trông có vẻ mềm mại trong suốt, vài chiếc xúc tu nối liền phía dưới cũng đang nhẹ nhàng lắc lư theo gió. Là sinh vật phù du lớn nhất trong biển, chúng vốn nên thong thả trôi nổi trong nước kiếm ăn, sứa không có xương sống nên căn bản không thể có đủ khả năng bật nhảy như vậy, nhưng nay chúng đã có, hơn nữa bắn ra một phát lên đến hai mươi mét vượt mặt nước biển.
Ba người tránh được đúng lúc, đều không bị sứa chạm phải, con sứa kia cũng thuận thế rơi xuống nước, Đường Nhạn Khâu bay đến một khoảng cách an toàn, giương cung muốn bắn, Thẩm Trường Trạch ngăn: “Chờ một chút, tôi xuống xem sao.”
Con sứa tõm một tiếng rơi lại xuống biển, bọt nước bắn lên tung tóe, Thẩm Trường Trạch thu cánh lại, nhẹ nhàng chui xuống biển.
Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu thì bất cứ lúc nào cũng chú ý đến mặt nước dưới chân, đề phòng lại có sứa đánh lén.
Nước biển ở đây cũng không trong, vừa rồi là do họ cảm thấy dưới mặt nước có một dao động năng lượng khá mạnh nên mới cẩn thận, cho đến lúc con sứa cách mặt nước không đến một mét mới chú ý tới nó nên kịp thời né tránh. Lúc này cả sứa và Thẩm Trường Trạch đều đã lặn xuống nước, họ không nhìn thấy gì nữa.
Cứ như vậy qua hơn hai phút, mọi người đều có chút bất an, sao lâu vậy rồi mà Thẩm Trường Trạch còn chưa ngoi lên?
Thành Thiên Bích ngờ vực nhìn về hướng Thiện Minh, Thiện Minh kêu lên: “Nó có thể nhịn thở trong nước rất lâu.” Sau đó nói với Tùng Hạ: “Hải Long là sinh vật dưới nước, Thẩm Trường Trạch là Long Huyết nhân có nồng độ máu cao tới 97%, cho nên trên cơ bản không chết đuối được đâu.”
Cứ như vậy qua thêm ba, bốn phút nữa, Thẩm Trường Trạch đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, cũng vỗ cánh bay lên, nói: “Tôi thử rồi, chạm vào sứa ở dưới nước nó sẽ không nổ, xem ra nó chỉ có thể nổ sau khi đụng phải con mồi lúc đã nhảy ra khỏi mặt nước.”
Thành Thiên Bích mở miệng vừa muốn nói gì, Đường Nhạn Khâu liền nói: “Lại có một con đến đây.”
Ba người chăm chú quan sát mặt nước, cảm giác nguồn năng lượng kia đang chuyển động bên dưới đó.
Thành Thiên Bích nói: “Bây giờ thử bắn một mũi tên xem.”
Vừa dứt lời, con sứa khổng lồ vừa rồi lại nhảy lên, không đầu không đuôi lao về phía Thành Thiên Bích. Thành Thiên Bích nhanh như cắt lui về phía sau, Đường Nhạn Khâu kéo cung bắn tên, trúng chính giữa cơ thể con sứa. Cơ thể mềm nhũn trong suốt lấy tốc độ khó có thể tin nhanh chóng trương phình, giống như quả bóng bị bơm căng, khi cơ thể phình lên đến cực hạn thì nổ đoàng một tiếng.
Uy lực từ vụ nổ đẩy ba người ra thật xa, họ bị rung chấn đến độ choáng đầu hoa mắt. Mặt biển bị nổ ra một bức tường nước, xác sứa vụn và nước biển tung lên cùng nhau rơi xuống.
Sau khi mặt nước lắng lại, Thành Thiên Bích muốn bay xuống nhặt một ít xác sứa. Hắn vừa nhặt lên một miếng xúc tu thì đột nhiên vội bay lui lên cao, hét lớn: “Cẩn thận!”
Giây tiếp theo, trong nước đột ngột chui ra vài con sứa, hình dáng giống nhau như đúc, chỉ là lớn nhỏ bất đồng. Đám sứa này hiển nhiên đã tìm được vị trí chuẩn xác, chia nhau ra lao vào ba người. Sau khi nguyên tố hóa, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch có tốc độ rất nhanh, hai người đều tránh thoát. Đường Nhạn Khâu dù sao cũng có thực lực, tốc độ tuy chậm hơn một chút nhưng vẫn tránh được việc chạm vào hai con sứa. Song ngay khi hắn tưởng rằng mình đã an toàn thì hai con sứa cách hắn chừng năm, sáu mét vẫn tiếp tục bay lên theo quán tính, hơn nữa càng ngày càng gần…
Thành Thiên Bích vội vàng lao về phía Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu cũng ý thức được không xong, vội rút lui tới chỗ xa hơn. Ngay khoảnh khắc cuối cùng khi hai con sứa va vào nhau rồi đùng đùng phát nổ, một nguồn lực kéo hắn sang một bên, hắn bị sóng xung kích va cho mấy lần ngả nghiêng trên không trung, hoa mắt ù tai, thiếu chút nữa rơi xuống biển.
Nhưng Đường Nhạn Khâu còn chưa kịp ổn định lại thì đã có một con sứa xẹt qua bên cạnh hắn. Hắn quay đầu lại nhìn, càng ngày càng có nhiều sứa chui ra như chuột, lao lên rồi lại đâm xuống dưới nước, Thẩm Trường Trạch bay tới phía bờ, không quay đầu lại.
Thành Thiên Bích kéo Đường Nhạn Khâu nhanh chóng bay về phía bờ biển, cho đến lúc họ bay ra khỏi vùng biển này, đám sứa oanh tạc kia mới chịu thôi. Mặt biển lại trở về yên bình, giống như cuộc mạo hiểm vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Thiện Minh nhìn họ cả người ướt đẫm nhếch nhác, cười khà khà: “Đám sứa này hay ho ra phết, chỉ cần một con nổ là các con khác như nổi điên cả lũ luôn.”
Đường Nhạn Khâu cởi áo khoác sũng nước, bực bội: “Không ngờ còn có chiêu tự nổ, vì tấn công mà chúng thật là liều lĩnh.”
Tùng Hạ nói: “Sinh vật phù du căn bản không có IQ, là một trong những loài dễ khống chế nhất, nếu dưới đáy biển thật sự có sinh vật thao túng tất cả sinh vật khác trong vùng biển này thì đàn sứa này đúng là vũ khí rất tốt.”
Thành Thiên Bích ném miếng xúc tu sứa trong tay cho Tùng Hạ: “Xem ra muốn bắt sống thì chỉ có thể tìm Diêu Tiềm Giang, chỉ lúc ở dưới nước chúng mới không nổ.”
Tùng Hạ sờ cái thứ trơn tuồn tuột kia, cau mày ném nó vào trong ba lô.
Năm người quay về căn cứ, giao hai hàng mẫu cho trợ lý của Tùng Chấn Trung.
Chấp hành xong nhiệm vụ đơn giản này, họ được nhàn rỗi hai ngày. Buổi chiều hai ngày sau, Đặng Tiêu kích động đến tìm họ, nói Diêu Tiềm Giang mang theo “cái thứ to đùng” ấy về rồi.
Họ vừa nghe đã biết chắc hẳn Tùng Chấn Trung tìm Diêu Tiềm Giang đi bắt sống sứa, họ cũng cảm thấy rất hứng thú, lần lượt xuống lầu xem.
Xa xa, một cái xe tải lớn đông người vây quanh kéo vào căn cứ, trên xe tải đặt một quả cầu nước trong suốt rất lớn, trong quả cầu có một con sứa còn ngọ nguậy. Con sứa này nhỏ hơn con đầu tiên họ gặp ngoài biển, đường kính ước chừng chỉ có ba mét nhưng so với người bên cạnh thì quả nhiên là “cái thứ to đùng”. Con sứa không ngừng va mình vào cạnh cầu nước, song dù có làm thế nào cũng không thể thoát ra, thoạt nhìn thật sự ngốc nghếch đến đáng thương.
Đặng Tiêu chạy tới vỗ vỗ quả cầu nước: “Quận vương, cái này giống cái trước kia anh làm cho tôi phải không.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Nghe nói thứ này chỉ khi ở trong nước mới không nổ, cho nên chỉ có thể vận chuyển như vậy.”
Sinh vật biển sống lấy làm “chuột bạch” để thí nghiệm trong căn cứ có không ít, nhưng hàng mẫu dùng cách này tóm về tuyệt đối chỉ mình con này. Rất nhiều người đều tò mò chạy tới vây xem, ngay cả Sở Tinh Châu và Dung Lan cũng lần lượt nhìn xuống qua khung cửa sổ tầng bốn và tầng năm.
Vài nhà khoa học hưng phấn nhìn quả cầu nước kia, Tùng Chấn Trung vui mừng: “Quận vương vất vả rồi.”
Diêu Tiềm Giang cười: “Không hề gì, vừa lúc hoạt động gân cốt một chút.”
A Bố chạy vòng vòng quanh xe tải, tò mò nhìn chằm chằm con sứa kia, đột nhiên giơ chân muốn vồ quả cầu nước, mọi người kinh hoàng bạt vía, Trang Nghiêu vội quát bảo nó dừng lại.
A Bố kêu hai tiếng, tiếng kêu có chút bất mãn.
Tùng Hạ hỏi: “A Bố sao vậy?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi không cho nó ăn cá ở chỗ này.”
Tùng Hạ cười xoa xoa chân A Bố: “Đứa bé đáng thương.”
A Bố nằm xuống tại chỗ, rầu rĩ liếm chân mình. Con sứa trong quả cầu nước, đối với nó mà nói thì là sự cám dỗ rất lớn.
Đặng Tiêu nói: “Thật ra thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao đâu, người khổng lồ cũng là ăn lâu lắm rồi mới biến thành người khổng lồ đấy chứ.”
Trang Nghiêu nhìn ánh mắt nhìn con sứa chằm chằm đầy khát vọng của A Bố, bất đắc dĩ nói: “Hai tuần ăn một lần đi.”
“Chúng ta đến đây đã được hai tuần chưa?”
Tùng Hạ cười: “Một tuần còn chưa đến.”
Đặng Tiêu vỗ vỗ mũi A Bố: “Chờ nhé, ngoan.”
Tùng Chấn Trung nói: “Chiều nay chúng tôi sẽ phái trực thăng đến đảo Hải Nam vận chuyển đồ đạc cho người khổng lồ, cần một vài người yểm trợ lúc trực thăng đáp đất, mọi người ai muốn đi?”
Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi đều đi.”
Thẩm Trường Trạch và Diêu Tiềm Giang cũng tỏ vẻ muốn đi.
Buổi chiều cùng ngày, một chiếc trực thăng chở đầy đồ đạc xuất phát, trên phi cơ chở hơn mười người. Quá trình từ căn cứ vượt qua eo biển khá an toàn, nhưng vì khoảng cách di chuyển quá ngắn, không đủ thời gian cho trực thăng bay cao cho nên lúc hạ cánh xuống đất khi còn trên bầu trời hải đảo và lúc cất cánh từ đất liền hải đảo trở nên hết sức nguy hiểm. Dường như động vật biển cảm thấy rất hứng thú với trực thăng, luôn muốn đánh xuống xem xem rốt cuộc thì bên trong có gì. Trước kia một chiếc trực thăng bị đánh rơi chính do cột nước do một con cá voi phun ra. Từ đó về sau, đã rất lâu rồi họ không phái trực thăng lên đảo nữa, sau này vì có hiệp ước với bộ tộc người khổng lồ nên nhất định phải qua vận chuyển một chút đồ đạc, lúc đó mới bắt đầu chuyến bay nguy hiểm này. Chẳng qua khi đến khu vực nguy hiểm, họ sẽ ném một vài dị nhân bay được xuống để hộ giá.
Khi trên phi cơ, họ có thể thông qua khoảng cách giữa các tầng mây nhìn thấy eo biển Quỳnh Châu [272] bên dưới. Eo biển này cũng không rộng, chỉ được 50 hải lý, nơi sâu nhất cũng chỉ được 120 mét. Do hạn chế môi trường xung quanh nên thật ra động vật biển sống tại eo biển này cũng không tính là quá lớn, sinh vật dài hơn hai trăm mét đã cực kì hiếm thấy rồi. Những con quái vật lớn thật sự đều sống tại Hoa Nam và Thái Bình Dương rộng lớn, sinh vật dài hơn hai trăm mét cùng lắm chỉ là hạng bình thường. Song mục tiêu cuối cùng của họ – ngọc Con Rối – lại nằm ngay nơi đại dương vô biên vô hạn này.
[272] Eo biển Quỳnh Châu: Còn gọi là eo biển Hải Nam, là một eo biển nằm giữa bán đảo Lôi Châu ở Quảng Đông và đảo Hải Nam.
ChinaGuangdongZhanjiang
Đặng Tiêu dán mặt vào kính thủy tinh, chăm chú nhìn mặt biển bên dưới, đột nhiên hét toáng lên: “Mau xem, phía dưới có cái gì đó nhảy lên khỏi mặt biển.”
Trang Nghiêu lại gần nhìn thoáng qua: “Là cá heo.”
Những người tới gần cửa sổ đều nhìn xuống, sóng xanh cuồn cuộn trên biển, có hàng chục con cá heo khổng lồ không ngừng đón sóng nhảy lên khỏi mặt nước. Động tác đều nhịp, kỳ diệu và hoành tráng.
Tiểu Chu kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy cá heo đó, nghe nói cá heo có tính cách khá ngoan hiền, cả một đàn xuất hiện như vậy là…”
Gã còn chưa nói xong, một con quái vật lớn màu xám đen đột ngột trồi lên khỏi mặt nước. Có thể nhìn ra con cá heo vừa rồi dài ít nhất hơn bảy mươi mét, thế nhưng so với con này vẫn chưa to bằng. Nó vừa há miệng liền cắn được hai con cá heo, lôi hai cái đuôi còn đang liều mạng giãy giụa kéo xuống đáy biển! Máu tươi lập tức nhuộm đỏ mặt biển, đội hình cá heo tan rã, lần lượt chui xuống nước không thấy tăm hơi đâu nữa.
Mọi người trợn mắt há mồm. Cảnh tượng một giây trước còn rất có tính thưởng thức, ngay giây tiếp theo đã biến thành hiện trường đi săn đẫm máu. Hàng chục con cá heo vừa rồi nay không thấy đâu nữa, chỉ còn vùng máu loang lổ trên mặt biển cũng đang dần dần bị sóng biển đánh tan.
Đường Đinh Chi nói: “Là một con cá nhám búa [273], rất to.”
[273] Cá nhám búa: Một loại cá thuộc bộ cá mập mắt trắng có cấu trúc sụn đặc biệt ở đầu dẹt và mở rộng sang hai bên tạo thành hình dáng của một chiếc “búa”. Chiếc búa ở đầu loài cá này được cho là có chức năng cảm nhận con mồi, vận động và thực hiện thao tác khi săn mồi.
Hammerheadshark
Tiểu Chu thở dài, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.
Đại dương xinh đẹp như thế, nhưng những sinh mệnh siêu cấp nó thai nghén ra lại khiến người ta không rét mà run.
Rất nhanh, phi cơ trực thăng đến gần nơi cần hạ cánh, hai người Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch mở cửa trực thăng nhảy ra ngoài, “hộ giá” cho những chiếc trực thăng bay theo phía sau.
May mắn là hôm nay họ không lọt vào tầm ngắm của bất cứ động vật biển nào. Sau khi trực thăng bình an đáp xuống một ngọn núi, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch cũng theo sát phía sau.
Trên phi cơ, họ cũng đã nhìn thấy dưới mặt đất có một vài người khổng lồ đang hoạt động. Khi phi cơ hạ cánh, Tùng Hạ không khỏi ảo tưởng những người khổng lồ này vươn tay tóm lấy đuôi trực thăng, quay vài vòng rồi ném văng ra, giống như King Kong trong phim vậy.
Xuống khỏi máy bay, những người khổng lồ chậm rãi bước tới phía họ. Ảo tưởng vừa rồi của Tùng Hạ lại càng được cụ thể hóa, nếu những người khổng lồ này là kẻ địch của họ thì đúng là khó đối phó.
Một người khổng lồ trung niên hơi ngồi xổm xuống, cúi đầu: “Giáo sư Tùng, ngài tới rồi.”
Tùng Chấn Trung nói: “Chú La, tôi mang theo đồ đạc mọi người cần.”
“Tốt quá, lão đại đang đợi ngài đấy.”
Phi công tháo dây kéo, người khổng lồ khiêng lên một thùng hàng cực lớn: “Giáo sư Tùng, mời sang bên