Mục Phi nhìn quanh bốn phía, cảm thán: “Thế giới loài người… thật là hoài niệm.”
Tùng Hạ mở đôi mắt khô khốc, nhìn lên bên trên. Cậu nhận ra nơi này, đây là ký túc xá căn cứ quân sự Trạm Giang mà họ đã ở hơn một tháng. Cậu muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại như nặng cả ngàn cân, đầu đau muốn nổ. Cậu biết đây là hậu quả do sử dụng năng lượng quá độ, đành phải nằm xuống nghỉ ngơi lấy sức.
Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, ký ức như thủy triều ập đến. Đêm kháng chiến trên biển của họ, mỗi phút mỗi giây từ tăm tối cho đến lúc bình minh đều là ký ức mới đây đã khắc sâu vào xương cốt. Cậu cũng nhớ rõ, khi họ bước xuống phi cơ, toàn bộ căn cứ đã kính lễ với họ. Khi tư lệnh Tào gọi họ là “anh hùng”, lòng cậu bỗng sục sôi và đầy hăng hái. Cậu còn nhớ mình đã lấy ngọc Con Rối từ trong túi ra, trịnh trọng giao cho Tào Tri Hiền. Khi miếng ngọc nằm trong lòng bàn tay ông, cậu lập tức mất đi ý thức.
Tùng Hạ cảm nhận sơ qua hạt nhân năng lượng của mình, quả nhiên hao tổn quá độ không phải là chuyện chốc lát có thể hoàn toàn khôi phục, mà trước khi giao lại miếng ngọc, thế mà cậu lại hoàn toàn không nhận ra mình đã đến giới hạn. Đêm hôm đó, vì chữa thương và bổ sung năng lượng cho những người khác mà Tùng Hạ đã hấp thu năng lượng từ ít nhất mấy vạn con động vật biển tử vong và 60 miếng ngọc phù tích trữ năng lượng. Cậu giống như một trạm trung chuyển năng lượng cỡ lớn, hút năng lượng vào cơ thể mình rồi lại tùy ý phân phối chúng đến những người khác một cách hợp lý. Cỗ máy là cậu đây sau khi vận hành lặp đi lặp lại, trong giây phút cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên mất đi lý do để kiên trì tiếp nên đã yên lòng đình công.
Nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, cho đến bây giờ Tùng Hạ vẫn thấy hơi khó để mà bứt ra từ cảm xúc căng thẳng này.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Thành Thiên Bích mang theo một cái phích nước nóng bước vào, thấy cậu tỉnh, vội đi đến bên giường: “Anh tỉnh rồi?”
Tùng Hạ cười cười: “Thiên Bích, tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Ba ngày.”
“Ồ, khả năng hồi phục của tôi vẫn tốt, cậu thì sao?”
Thành Thiên Bích đặt phích nước xuống, rót một cốc nước ấm cho cậu, sau đó nâng cậu dậy, để tựa vào lưng gối: “Tôi cũng mới tỉnh, đã lâu rồi tôi không ngủ say như vậy, gần như nằm xuống là ngủ.”
Tùng Hạ giật giật cánh tay bủn rủn: “Tôi cũng thế, có điều mọi người vất vả hơn tôi nhiều.”
Thành Thiên Bích nắm cánh tay Tùng Hạ, bóp vai cho cậu: “Anh không thoải mái hơn chúng tôi chút nào hết.”
Tùng Hạ nhìn gương mặt nghiêng với đường nét cương nghị của Thành Thiên Bích, chậm rãi nâng tay lên, sờ sờ má hắn. Thành Thiên Bích giương mắt nhìn Tùng Hạ, Tùng Hạ lại gần, ôm lấy cổ hắn, thở dài một hơi: “Đêm hôm đó, mấy lần tôi đã nghĩ chúng ta chết chắc rồi, bây giờ còn có thể sống tiếp, thật đúng là… kỳ tích.”
Thành Thiên Bích ôm hông cậu, chóp mũi vùi vào cổ cậu, hít sâu một hơi mùi hương thân quen, cảm thấy yên lòng, nói: “Kỳ tích này cũng do chúng ta đã đổ máu hy sinh đổi lấy.”
Giọng Tùng Hạ khàn khàn: “Thiên Bích, ngọc Con Rối… chúng ta thật sự đã tập trung được chúng rồi. Ba năm rưỡi, rốt cuộc cũng nhẫn nại được đến ngày này, chúng ta có thể sống mà đi đến ngày hôm nay, đôi khi tôi nghĩ thế nào cũng thấy… thật… thật mẹ nó không dễ dàng.”
Thành Thiên Bích xoa mái tóc mềm mềm của cậu, khẽ nói: “Bây giờ là lúc nỗ lực của chúng ta đơm hoa kết trái, vài ngày nữa sẽ về Bắc Kinh, hợp mảnh vỡ ngọc Con Rối lại thành một miếng hoàn chỉnh. Cho dù cuối cùng không thể thay đổi chuyện gì thì chúng ta cũng đã làm tròn bổn phận.”
“Phải, chúng ta đã làm tròn bổn phận.”
Thành Thiên Bích vỗ vỗ lưng cậu: “Có đói không? Có muốn dậy đi ăn không?”
“Không, tôi đau đầu lắm, không muốn dậy, cậu vào nằm với tôi một lát đi.” Tùng Hạ vén chăn lên.
Thành Thiên Bích ôm cậu nằm vào trong chăn: “Anh muốn ngủ bao lâu, tôi ngủ cùng anh.”
Tùng Hạ hỏi: “Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có gì đặc biệt. Tư lệnh Tào và giáo sư Tùng đang tổ chức khắc phục hậu quả, rất nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên vẫn chưa tỉnh lại.”
“Cậu có biết… đã chết bao nhiêu người không?”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Đại khái hơn bảy nghìn. Dị nhân hơn hai nghìn, số còn lại là binh lính người thường, tháp truyền tin cũng bị đánh chiếm ba nơi.”
Tùng Hạ thở dài, ngoại trừ hồi đầu tận thế, con người do trở tay không kịp nên mới tử vong quy mô lớn, sau đó gần như không có nhiệm vụ nào mà một lần có nhiều người chết như vậy nữa. Không có nhiều người đến thế để chết là nguyên nhân quan trọng nhất, còn nguyên nhân khác là do rất nhiều cuộc chiến sau này đều là đánh với cá thể động thực vật biến dị thực lực lớn mạnh, số người tham gia vào cuộc chiến giảm xuống, số người tử vong tất nhiên cũng không thể có nhiều. Chỉ có lần này, thê thảm không gì sánh bằng.
“Nhóm Đặng Tiêu không sao chứ?”
“Không sao.”
“Mục Phi đâu?”
“Anh nhìn ra ngoài cửa sổ là biết.” Thành Thiên Bích vung tay lên, một luồng gió thổi tung bức màn ra. Tùng Hạ quay đầu nhìn sang, cánh cửa sổ này đối diện với khu đất trống đằng sau căn cứ, một cây thông đột ngột sừng sững ở đó, cành cây đọng đầy tuyết rơi.
“Sao họ lại cắm rễ ở đây?”
“Họ nói muốn hấp thu dinh dưỡng dưới đất, làm vậy mới có thể hồi phục năng lượng có điều cắm rễ không sâu, chắc hẳn có thể rút ra bất cứ lúc nào.”
Tùng Hạ nói: “Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, chúng ta đi giúp họ xây lại nhà cây đi, họ thiết kế nhiều lắm.”
Thành Thiên Bích ôm chặt cậu: “Xây nhiều ra mấy căn, nếu muốn sống như thế thì chúng ta qua đó ở.”
Tùng Hạ cười nhẹ: “Được.” Cậu sờ cái cằm lún phún râu ngắn của Thành Thiên Bích, nhẹ nhàng hôn lên.
Qua một trận đánh, tất cả dị nhân tham gia vào cuộc chiến đều giống như quả cà héo rũ, mấy ngày rồi mà chưa trở lại được với cuộc sống. Năng lượng của họ tuy dùng tốt hơn thể lực người thường, nhưng không dễ hồi phục như người thường, nhất là mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì dứt khoát hôn mê bất tỉnh vài ngày.
Sau khi tỉnh lại, Tùng Hạ lại ôm Thành Thiên Bích ngủ tiếp, cho đến tận tối mới dậy, sau khi rửa mặt đi xuống căn tin ăn cơm.
Họ vừa bước vào thì căn tin vốn đang náo nhiệt đột nhiên lặng thinh đi, Đặng Tiêu la hét chạy tới phía họ: “Tùng ca!”
Đặng Tiêu lao đến cho Tùng Hạ một cái ôm kiểu gấu [300], sụt suỵt: “Tùng ca, em lo các anh muốn chết”. Vài năm qua Đặng Tiêu đã từ một thiếu niên trưởng thành thành một người đàn ông, cũng cao thêm mấy centimet, lập tức suýt thì hất ngã cả Tùng Hạ.
[300] Ôm kiểu gấu (bearhug): Ôm kiểu siết chặt, vòng quanh thân, được mô tả là một kiểu ôm có thể khiến người được ôm cảm thấy an toàn từ cả thể xác và tinh thần. Ôm kiểu gấu thường được dùng để nói về cái ôm giữa minh tinh và fans.
20300000164151143541250910520
Tùng Hạ cười vỗ vỗ lưng cậu ta: “Ôi chao, đứa trẻ này bao nhiêu tuổi rồi đây.”
Đặng Tiêu vừa khóc vừa cười nhìn cậu: “May mà mấy anh đã về, lúc đầu nhìn thấy mẹ về, em còn tưởng các anh đã…”
“Không phải bình an rồi sao.”
Liễu Phong Vũ cũng đi tới, vỗ vỗ mặt Tùng Hạ: “Thằng nhóc này, lúc đó hơi bị được đấy.”
Tùng Hạ xoa xoa đầu, cười nhăn nhở: “Thật ạ.” Cậu nhìn thấy Đường Nhạn Khâu đằng sau Liễu Phong Vũ, quan tâm: “Nhạn Khâu, cậu hồi phục thế nào rồi?”
Đường Nhạn Khâu cười: “Tôi không có vấn đề gì.”
Trang Nghiêu đi tới, khoanh tay ôm ngực nhìn họ: “Nghỉ khỏe hết chưa?”
Tùng Hạ vung vung cánh tay: “Ừm, khỏe hơn nhiều rồi.”
“Kế hoạch của chúng ta là tiếp tục quan sát thêm một thời gian, nếu động vật biển đã hoàn toàn rút quân thì mấy hôm nữa sẽ trở về Bắc Kinh.”
“Mực khổng lồ chết, ngọc Con Rối cũng không còn, chắc hẳn chúng cũng bắt đầu rút rồi chứ?”
“Đã rút, rút được mấy chục hải lý rồi, nhưng vì an toàn nên vẫn phải tiếp tục quan sát. Hai nhân tố thúc dục chúng lên bờ mà anh nói tuy đã không còn tồn tại nhưng còn một vấn đề chưa được giải quyết, đó chính là nhiệt độ thấp. Nhiệt độ thấp còn đang tung hoành ở Nam Cực, diện tích sông băng ở Nam Đại Dương vẫn đang mở rộng, sinh vật biển di chuyển lên phía Bắc vẫn là xu hướng không thể ngăn cản, cho nên muốn chúng hoàn toàn quay về lại biển thì trừ phi làm cho môi trường dưới nước khôi phục nguyên dạng. Vậy nên, mọi thứ lại quay về ngọc Con Rối.”
Tùng Hạ gật đầu: “Miếng ngọc cuối cùng chúng ta đã lấy được, vậy miếng ngọc còn ở nước ngoài, họ có hành động gì không?”
“Cuối tháng này sẽ đưa đến Bắc Kinh.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đặng Tiêu hưng phấn: “Mau ăn thôi.”
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, cái bàn cách họ rất xa là nhóm người của tộc Long Huyết, nhưng bốn nòng cốt không ai có mặt. Tùng Hạ khẽ hỏi: “Tình hình tộc Long Huyết thế nào? Hải Long xuất hiện, họ có động thái gì không?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Bốn người của tộc Long Huyết đã về Bắc Kinh trước rồi, dù sao thì toàn bộ thí nghiệm liên quan đến Long Huyết nhân hẳn là đều đang sôi lên, nhất là đại tá Đường. Hôm đó lúc nhìn thấy Hải Long xuất hiện thông qua camera gắn trên máy bay chiến đấu, anh ta như lên cơn vậy, con Hải Long kia và con hai mươi năm trước họ tình cờ bắt được ở ngoài khơi Hoa Nam gần như giống nhau như đúc. Đương nhiên, kích thước không thể đánh đồng.”
“Hải Long thật là đáng sợ, may mà nó không tấn công chúng ta, không thì chuyến này đi thật là có đi mà không có về.”
“Lúc nó mới xuất hiện, Đường Đinh Chi đã khẳng định nó sẽ không tấn công các anh.”
“Vì sao?”
Trang Nghiêu nhún vai: “Tôi không tham gia vào thí nghiệm Long Huyết nhân nên không biết, có điều hiển nhiên Hải Long coi nhóm Thẩm Trường Trạch là đồng loại của mình, dù sao cũng chảy cùng dòng máu có mùi giống nó. Trước khi đi, đại tá Đường nói cho tôi biết, Al ‘nghe thấy’ tiếng vẫy gọi từ nội tâm Hải Long. Nó đang kêu gọi đồng loại, đáng tiếc Long Huyết nhân không phải đồng loại thật sự của mình nên nó thất vọng bỏ đi.”
Thành Thiên Bích nói: “Họ sẽ bỏ qua cơ hội nghiên cứu ngàn năm có một như vậy?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không bỏ thì biết làm sao, nghiên cứu thế nào? Họ thích vật lộn thí nghiệm Long Huyết nhân thế nào tùy họ, không làm chậm trễ chính sự là được. Có điều, tự họ cũng sẽ có chừng mực, ngộ ngỡ bất cẩn lôi cả Hải Long lên bờ thì sẽ chết bao nhiêu người không biết.”
Tùng Hạ nói: “Nhưng sự xuất hiện của Hải Long chứng minh trên thế giới không chỉ có hai sinh mệnh siêu cấp là Thông Ma và mực khổng lồ, rất có khả năng không chỉ có ba con, dưới đáy biển sâu có thể có nhiều con hơn nữa.”
Trang Nghiêu nói: “Chưa một ai nói rằng trên thế giới này chỉ có hai sinh mệnh siêu cấp ấy, chỉ là chúng ta mới chỉ đụng phải hai con mà thôi.”
Tùng Hạ nhăn mi: “Nhưng cậu từng nói với tôi, Thông Ma và mực khổng lồ là kẻ địch trong vận mệnh mà thần chúng viễn cổ đã an bài.”
Trang Nghiêu nhíu một bên lông mi: “Tôi không nói với anh, đó là tự anh phân tích ra, tôi chỉ là giúp anh nói tiếp theo lối suy nghĩ của anh mà thôi.”
Tùng Hạ mắt mở trừng trừng: “Khoan đã, Trang Nghiêu, không phải cậu đã…”
Trang Nghiêu mang vẻ mặt ‘anh thật phiền phức’, nói: “Đúng vậy, tôi hơi lừa anh một chút, không thì anh có thể chiến thắng áy náy với Mục Phi mà viết lá thư cầu cứu xúc động tâm can đó ư?”
Tùng Hạ vỗ bàn, nổi xung: “Trang Nghiêu!”
Tất cả mọi người trong căn tin đều quay đầu nhìn họ.
Tùng Hạ giận đến muốn lật bàn. Cậu hạ giọng, nghiến răng nói: “Trang Nghiêu cậu thật mẹ nó muốn ăn đòn, cậu lại lừa tôi, cậu…”
Trang Nghiêu nói: “Cũng không thể tính là tôi lừa anh được, rất nhiều điều trong số những điều hôm đó anh nghĩ ra đều có lý. Hơn nữa, nếu Thông Ma không đến, sớm muộn gì nó cũng khó thoát khỏi số phận tử vong, điều này cũng là sự thật, chỉ là tôi hơi nói quá lên một chút mà thôi. Quan trọng nhất là, sơ hở của thần chúng viễn cổ cũng thật sự tồn tại, ít nhất Hải Long là sự tồn tại còn nghịch thiên hơn mực khổng lồ và Thông Ma, lại có quan hệ dây mơ rễ má với con người, đây tuyệt đối là chuyện thần chúng viễn cổ không ngờ đến.”
Tùng Hạ bực bội bới một miếng cơm, đã không chỉ một lần cậu bị Trang Nghiêu bỡn cợt rồi còn bị đối phương phản lại hợp tình hợp lý khiến cậu nghẹn họng không nói ra lời.
Trang Nghiêu nói: