Mục Phi cười: “… Tùng Tùng, dù có đi đến đâu, quan trọng nhất vẫn là chúng ta bên nhau.”
“Mục Phi.”
Mục Phi đang chuẩn bị bữa tối quay đầu lại, chỉ thấy Thông Ma đứng ngoài cửa nhà trên cây, cầm trong tay một lá thư.
Mục Phi hai mắt sáng lên: “Ồ, gì thế? Thư của ai thế?”
“Biết rõ còn hỏi [301], ngươi nói là ai.”
[301] Nguyên văn: “Minh tri cố vấn”.
Mục Phi cười: “Cậu quen dùng thành ngữ rồi đấy, tốt lắm. Nhất định là thư của Tùng Hạ phải không, cho tôi xem nào.” Anh rửa tay, nhận lấy thư, vui vẻ mở ra.
Cuộc sống trong khu rừng thuộc dãy Tiểu Hưng An tuy yên tĩnh sung túc nhưng anh cũng thường xuyên cảm thấy hơi cô đơn, thông tin đến từ Tùng Hạ luôn có thể mang đến cho cuộc sống của anh một chút sự tươi mới, cho nên mỗi lần Tùng Hạ gửi thư đều khiến anh rất vui, cũng chỉ có Tùng Hạ mới viết thư cho anh.
Mục Phi mở thư ra, đọc kỹ câu chữ, vài dòng đầu thư đã khiến anh cảm thấy lá thư này không phải chuyện nhà mà là chuyện quan trọng. Quả nhiên càng đọc, trái tim anh lại càng chìm xuống.
Thông Ma và anh tâm ý tương thông, nội dung trong bức thư lập tức hiện lên trong đầu nó. Không đợi Mục Phi mở miệng, nó đã kiên quyết: “Không được, ta không đi.”
Mục Phi không lên tiếng, chỉ nghiêm túc đọc hết bức thư.
Thông Ma nhìn Mục Phi, nét mặt cứng ngắc, trong lòng có một sự bất an.
Cuối cùng, Mục Phi ngồi xuống sô pha, thở dài thườn thượt.
Thông Ma cũng ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn gương mặt anh: “Chúng ta không đi phải không? Ngươi nói sẽ không rời khỏi đây, sẽ ở đây cả đời.”
Mục Phi nhìn sâu vào mắt nó: “Tôi cũng không muốn đi.”
Song sắc mặt Thông Ma lại không hề dịu đi, nó có thể cảm nhận được hoàn toàn tâm trạng của Mục Phi, có thể cảm thấy sự do dự và mâu thuẫn trong anh.
Mục Phi lẩm bẩm: “Vất vả lắm chúng ta mới xây xong chỗ này, hơn nữa tôi cũng lo cho sự an toàn của cậu.”
“Vậy không đi nữa.” Thông Ma giật lấy bức thư rồi xé nát.
Mục Phi nhăn sâu hàng mi: “Nhưng… nếu chúng ta không đến, Tùng Hạ, họ sẽ chết mất.”
Thông Ma hừ một tiếng: “Liên quan gì tới ta.”
Mục Phi bắt lấy tay Thông Ma: “Tùng Tùng, cậu thấy bức thư viết gì chưa? Nếu chúng ta không đi, mực khổng lồ lên bờ thật, sẽ có ngày nó đến tìm chúng ta. Nếu loài người không thể ngăn cản nó, đến lúc đó chúng ta chỉ còn một thân một mình, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ phải từ bỏ nơi này.”
Thông Ma lạnh nhạt: “Từ Đông Bắc đến Hoa Nam mất 3 – 4.000 cây số, đâu dễ tìm tới chúng ta vậy được nếu thực sự có ngày đó, đánh không lại hẵng đi cũng chưa muộn, vì sao bây giờ đã phải đi? Chúng ta cắm rễ ở đây hơn ba năm, ngươi có biết cái giá phải trả để rời khỏi đây lớn thế nào không.”
“Tùng Tùng, với cậu mà nói, con người chỉ là loài khác, nhưng với tôi… tôi… tôi từng là con người, bây giờ vẫn còn tình cảm với con người, huống chi họ là bạn bè của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn họ đi chịu chết, còn mình lại sống ở đây hưởng phúc được chứ?”
Thông Ma tức giật gạt tay anh ra: “Nhà cửa vườn tược đài quan sát chúng ta vất vả lắm mới dựng nên, ngươi không muốn chúng nữa ư? Nơi này từ trong ra ngoài đều do tự tay chúng ta tạo ra, bao gồm đồ đạc trang trí trong nhà chúng ta cũng phải thương lượng cả đêm mới quyết định sẽ đặt ở đâu. Ngươi nói ngươi sẽ luôn luôn ở đây với ta, không đi đâu hết, ngươi lừa ta.” Nói xong, nó đẩy cửa rồi xông ra ngoài, chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết.
Mục Phi ôm chặt lấy đầu mình.
Mục Phi nấu cơm xong, đợi cả buổi mà không thấy Thông Ma quay về. Bình thường hễ đến bữa, cho dù đang chơi ở đâu thì chỉ cần anh gọi nó một tiếng trong đầu, nó sẽ lập tức quay về. Tuy xưa nay Thông Ma không thích con người cho lắm, nhưng sống lâu với Mục Phi, nó bắt đầu thích thức ăn của con người.
Mục Phi bất an đi tới đi lui trong nhà. Chừng một năm trước Thông Ma đã tiến hóa ra khả năng mới, nó có thể cắt đứt cảm ứng ý thức giữa họ, Mục Phi căn bản không thể biết bây giờ nó đang ở đâu.
Đợi đến hơn bảy giờ vẫn không thấy người đâu, Mục Phi ra khỏi nhà, ngồi trên thân cây, vuốt ve vỏ cây thô ráp, kêu gọi trong đầu: Tùng Tùng, về ăn thôi, hôm nay đều là món cậu thích, có cả bánh ngọt hạnh nhân.
Trong ý thức của anh trống rỗng.
Thông Ma điều khiển thân thể này nên mỗi lần nó không vui thì đều sẽ làm như vậy, cắt đứt cảm ứng giữa hai người rồi trốn đi, dù Mục Phi có đứng trên bản thể, Thông Ma cũng không chịu nói năng gì với anh, như vậy thứ anh đối mặt cũng chỉ là một cái cây mà thôi.
Mục Phi đến vườn rau và biệt thự trên cây, đều không thấy Thông Ma đâu cả. Anh đi vào ổ của Nê Nê, xoa bộ lông nó: “Nê Nê, có thấy Tùng Tùng đâu không?”
Nê Nê ngáp một cái, quay đầu sang hướng khác, tiếp tục ngủ say.
Mục Phi rời khỏi ổ mèo, cây cối nối liền thân thể anh, đưa anh lên trời cao. Anh đi tới đài ngắm cảnh hình bán nguyệt. Ở đó, anh thấy Thông Ma đang cuộn mình trong ghế treo.
Mục Phi thở dài, khẽ khàng đi qua, cũng chui vào trong ghế với Thông Ma, thầm thì: “Tùng Tùng, cậu vẫn giận đấy à.”
Thông Ma quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn anh.
Mục Phi ngả đầu lên vai Thông Ma, bàn tay thưởng thức mái tóc xõa trên người nó: “Tùng Tùng, cậu còn nhớ lúc chúng ta mới tới đây không? Trong rừng có thật nhiều động thực vật biến dị vừa lớn vừa hung dữ, có lẽ chúng cảm nhận được sự uy hiếp từ chúng ta nên căn bản không cho chúng ta vào rừng. Nhưng cậu nói đất đai ở đây vừa thơm vừa ngon, nhất định muốn cắm rễ.”
Thông Ma hừ nhẹ một tiếng.
Mục Phi cười cười, ôm hông nó: “Hồi đầu, chúng ta liên tiếp bị tấn công. Tuy ngày nào cậu cũng lớn lên nhưng tôi vẫn thấy cậu phải không ngừng chiến đấu với động thực vật biến dị. Khi đó tôi thấy mình như bị nhốt trong một cái ***g, không có thực thể mà chỉ còn ý thức mỏng manh, nhưng ý thức đó lại không thuộc về chính mình, cho nên tôi cố gắng trò chuyện với cậu. Tôi rất cô đơn, cảm giác ấy khó chịu hơn cái chết. Lúc đầu cậu không thích đáp lại tôi cho lắm, sau đó đại khái là cậu cũng biết thế nào là cô đơn, bắt đầu nói chuyện với tôi. Dù sao thì cậu càng ngày càng cao lớn, kẻ địch đến gây chiến cũng càng ngày càng ít, rồi cũng chẳng còn thứ gì dám lại gần cậu nữa. Cho nên cuối cùng, cậu chỉ có tôi, tôi cũng chỉ có cậu.”
Thông Ma ngoan cố: “Ngươi thích con người kia như vậy thì đi luôn với hắn đi.”
Mục Phi cười: “Cậu ghen à? Tôi thích Tùng Hạ thật. Tùng Hạ