Tùng Hạ cười tự giễu: “Tới hôm nay, tôi cũng không biết lần lấy ngọc nào là ghê tởm nhất, là dịch nhầy trong bụng sâu, trong miệng rồng Thanh Hải, mấy chục mét dưới lòng đất hay là lần cuối cùng này. Vì cái thứ này, tôi thật là… tôi thật là…”
Trước khi mặt trời lặn, họ lại đi tới cấm khu. Cát vàng trải dài đã bị tuyết trắng bao trùm, nhìn từ trên trời xuống còn có thể thấy lều trại xanh lục mà họ để lại.
Tùng Hạ cắn một miếng lương khô nén khí cứng đơ, nghĩ đến nửa năm vô vị đã trải qua ở đây, không biết vì sao mà đột nhiên thấy chút hoài niệm. Con người chính là như vậy, càng không có lại càng muốn có.
Bay qua nơi cứ trú trước kia, họ tiến thẳng vào di tích hang động, đa phần vạch kẻ đánh dấu đều đã bị tuyết phủ bao trùm, họ lần mò trên trời cả buổi mới tìm được vị trí chính xác rồi đáp xuống.
Con ưng xám kia đã bay cả chiều, hiển nhiên đã mệt mỏi, lắc lắc đầu rồi nằm xuống nền tuyết, rụt cánh định nghỉ ngơi.
Tùng Hạ vỗ vỗ đầu nó: “Vất vả rồi, mày đi đi.”
Chim ưng nghiêng đầu nhìn cậu.
Trang Nghiêu nói: “Nó đi rồi chúng ta về thế nào.”
“Ngộ nhỡ không về được thì đừng làm liên lụy tới nó, nếu có thể sống sót, Thiên Bích sẽ đưa chúng ta về.”
Trang Nghiêu nhún vai: “Cũng đúng.”
Tùng Hạ lại vỗ vỗ nó: “Thật đấy, đi đi.”
Chim ưng đứng dậy, nhảy nhảy vài bước trong tuyết về phía sau, được ba bước thì quay đầu nhìn lại, cuối cùng thấy họ kêu nó đi thật, nó bèn giang cánh bay đi.
Thành Thiên Bích gạt tuyết dưới chân, đặt cái hộp xuống đất, nói: “Tôi mở đây.”
“Mở đi.”
Thành Thiên Bích dựa theo cách tháo gỡ Tùng Chấn Trung nói với mình, từng lớp từng lớp mở cái hộp ra. Mỗi lần khi một lớp vật liệu bị bóc ra, Tùng Hạ liền cảm thấy nguồn năng lượng kia mạnh thêm một phần. Cuối cùng, Tùng Hạ đã mặt mày tái nhợt, bí bách khó thở, ngay cả Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu cũng cảm thấy khó chịu.
Thứ họ đang đối mặt là nguồn năng lượng có thể tạo ra động đất cấp tám, cuốn trôi vô số sinh vật xuống đáy vực. Trước mặt nó, con người vô cùng nhỏ bé.
Tùng Hạ không nhịn được lui về sau vài bước, cậu cảm thấy đá ngũ sắc dán vào người mình đang nóng lên. Đó không phải ảo giác của cậu, quả thật đá ngũ sắc càng ngày càng nóng. Tùng Hạ cầm hòn đá trong tay, lại không biết làm gì bây giờ. Cậu còn nhớ khi lần đầu tiên đá ngũ sắc “nhìn thấy” ngọc Con Rối đã có phản ứng, mà vào lần đầu tiên vì hấp thu năng lượng ngọc Con Rối quá độ mà cậu chìm trong nguy hiểm, đá ngũ sắc đã hất văng cậu ra. Bây giờ Tùng Hạ không chỉ sắp tiếp xúc gần gũi với ngọc Con Rối mà còn muốn thử phục hồi nó về nguyên dạng, cậu thật sự không biết ngọc Con Rối sẽ thế nào, đá ngũ sắc sẽ ra sao.
Thành Thiên Bích mở ra lớp phòng hộ cuối cùng, Tùng Hạ đã cảm thấy cuồn cuộn một dòng năng lượng ập tới phía mình, quả thật giống như một cơn sóng thần đánh đến. Sự bất lực và sợ hãi khi đối diện với quái vật khổng lồ lúc này sâu sắc hơn cả khi đối mặt với mực khổng lồ và Hải Long. Đáng sợ nhất là, nguồn năng lượng này vô hình, không nhìn thấy cũng không sờ thấy, song lại có thể thật sự cảm thấy, giống như đang đối mặt với một sát thủ vô hình bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với mình vậy. Tùng Hạ hít sâu một hơi, khiến năng lượng tràn ngập toàn thân mới có thể kiềm chế hai chân run rẩy.
Trang Nghiêu bắt lấy cánh tay cậu: “Anh đừng bị dọa mà lăn ra đấy.”
Tùng Hạ sửng sốt. Không biết bắt đầu từ khi nào, Trang Nghiêu không chỉ cao lên mà nắm tay cũng có lực, không còn là thằng bé hễ có nguy hiểm là cần cậu ôm lên bỏ chạy nữa. Cậu không khỏi liếc nhìn Trang Nghiêu, đứa trẻ mà họ chứng kiến quá trình trưởng thành này là bằng chứng giao tranh gần bốn năm của họ. Tùng Hạ bình tĩnh lại, cảm thấy cơ thể có sức lực, đã đi đến ngày này, không biết đã bao lần rảo bước trước điện Diêm Vương, cậu tuyệt đối không thể yếu đuối trong thời khắc cuối cùng được.
Tùng Hạ ngồi xổm xuống, nhìn một đống mảnh ngọc nhỏ màu đen được lớp kim loại mềm màu bạc trắng bao hết một nửa tại trung tâm tầng tầng lớp lớp phòng hộ. Các miếng ngọc Con Rối cảm ứng lẫn nhau đang hơi tỏa sáng. Đa phần kim loại mềm là do đoàn thám hiểm Golmud khai quật được trước động đất, sau khi khai quật được vốn định trực tiếp dùng đường hàng không vận chuyển về Bắc Kinh song do việc khai quật ngọc Con Rối mà máy bay ở địa khu Thanh Hải đều không thể cất cánh bình thường. Không có cách nào khác, họ phải vận chuyện đa phần miếng ngọc nát và kim loại mềm lúc ấy khai quật được bằng đường bộ. Mà vì để ngọc Con Rối nhanh một bước đưa về viện khoa học mà họ bọc miếng nhỏ nhất trong đó trong lớp kim loại mềm, đặt vào cánh tay Thành Thiên Bích rồi để hắn đến Vân Nam lên máy bay về Bắc Kinh trước. Cũng vì thế mà sau động đất, tại Vân Nam, Tùng Chấn Trung đã ủy thác Thành Thiên Bích đưa Tùng Hạ về Bắc Kinh, mới có sự tương phùng số phận của cả nhóm họ.
Bây giờ, trước mắt họ chính là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện.
Run rẩy cầm lấy một miếng ngọc, cậu nói: “Miếng ngọc này lớn nhất, tôi nhớ rõ, nó được lấy từ trong não mực khổng lồ ra.” Tùng Hạ cười tự giễu: “Lúc ấy tôi cảm thấy mình bò tới bò lui trong một đống thịt nát, trong mũi, trong miệng toàn là máu thịt nóng hổi dính nhớp, nghẹn đến mức tôi căn bản không thể thở được. Tới hôm nay, tôi cũng không biết lần lấy ngọc nào là ghê tởm nhất, là dịch nhầy trong bụng sâu, trong miệng rồng Thanh Hải, mấy chục mét dưới lòng đất hay là lần cuối cùng này. Vì cái thứ này, tôi thật là… tôi thật là…” Vì là người duy nhất có thể cảm giác thấy ngọc Con Rối nên lần nào cũng là người khác tạo điều kiện, còn Tùng Hạ phải tự tay đi lấy ngọc. Đáng tiếc lần nào ngọc Con Rối cũng rơi ở nơi hiếm có người tới, đôi khi quay đầu ngẫm lại, cậu cũng không biết từ đâu mà mình có được dũng khí ấy.
Trang Nghiêu lấy tay gạt gạt một đống mảnh ngọc nhỏ: “Mô phỏng máy tính hình dạng khi ghép chúng lại, quả thật là hình cầu, nhưng lúc mới rời đất nó đã nát rồi.”
“Miếng kim loại mềm này quá nhỏ, chỉ khi hợp chúng lại thì mới có thể gắng bọc lại được, cho nên kiểu gì cũng phải thử.” Tùng Hạ nắm lên tất cả miếng ngọc đặt trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi.
Trang Nghiêu lui