Tùng Hạ như thể đã chìm trong hồi ức: “… Hồi đó tôi một lòng muốn lấy lòng cậu, cứ luôn để ý xem cậu nói gì làm gì, sao tôi lại không biết sức ăn của cậu chứ.” Tùng Hạ lại cười: “Kết quả, xem này, bất cẩn nên thích luôn đó.”
Ngày họ trở về Bắc Kinh, dân chúng bắt đầu đêm vui chơi hết mình lần đầu tiên trong vòng bốn năm qua. Đây cũng là đêm ăn mừng đầu tiên của con người kể từ thời đại tận thế đến nay.
Viện khoa học và quân đội chi ra một lượng lớn thức ăn và rượu ngon, bán cho dân chúng bằng mức giá thấp hơn rất nhiều so với ngày thường, cũng phát miễn phí năng lượng rắn. Cho dù nhiệt độ đã hạ đến âm 40 độ nhưng sự nhiệt tình của mọi người vẫn hâm nóng cả thành phố. Đêm nay, hàng vạn người nhảy múa ca hát hò hét, âm nhạc vang lên trong từng ngõ ngách nơi này. Từ khi tận thế đến nay, chưa một ngày nào mà ánh đèn có thể lu mờ ánh sao, nhưng hôm nay họ đã làm được.
Tại quảng trường XXX có treo một chiếc màn hình LED siêu lớn phục vụ suốt đêm. Quảng trường từng lớn nhất thế giới này hiện đang tập trung hàng vạn người. Một vài clip ngắn về trận chiến Hoa Nam và các bài diễn thuyết của Tào Tri Hiền, Tùng Chấn Trung thay nhau trình chiếu, mọi người đứng xem nhiệt huyết sôi trào.
Trong đêm nay, có rất nhiều người không hề cảm thấy rét lạnh, chỉ cần nghĩ đến ngày mai có một cái gì đó để mong chờ, họ đã cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh.
Trong viện khoa học, đèn đuốc sáng trưng, mọi nhân viên mọi công việc đều được cho nghỉ tự động, một nhóm người tập trung ở căn tin cười nói ăn uống.
Tùng Hạ có uống chút rượu nên hơi say say. Cậu rời khỏi nhóm người ầm ĩ, đi đến bên cửa sổ. Căn tin lớn của viện khoa học nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, Tùng Hạ ngẩn ngơ nhìn thành phố lấp lánh ánh đèn bên ngoài cửa sổ.
Thành Thiên Bích đi tới, dựa vào thành cửa sổ, khẽ nói: “Sáng quá.” Ánh sáng ấy cách họ rất xa xôi, tưởng như chỉ tồn tại trong trí nhớ. Họ đã quen chuyện sau khi mặt trời khuất núi, thành phố sẽ chìm trong bóng tối, chỉ còn lại một vài công trình kiến trúc lặt vặt còn chút ánh sáng. Bị bao phủ trong thành phố rộng lớn thế này, chúng còn thăm thẳm lẻ loi hơn cả ánh sao xa.
Tùng Hạ cảm thán: “Cảnh tượng này như thể chỉ có nằm mơ tôi mới nhìn thấy. Thật ra cũng chưa đến bốn năm nhưng tôi đã không thể nhớ rõ thời đại văn minh trông như thế nào rồi.” Không đến bốn năm nhưng lại dài lâu tưởng đã mấy chục năm vậy. Bởi vì trong hơn một ngàn ngày đêm ấy, thể xác và tinh thần của họ không ngừng hứng chịu dày vò và thử thách.
Thành Thiên Bích tiếc nuối: “Những đứa trẻ mới sinh ra trong vài năm qua hoặc những đứa trẻ lúc ấy còn quá bé sẽ không còn cơ hội nhìn thấy sự phồn vinh của con người thế kỷ 21.”
Tùng Hạ thở dài: “Đúng vậy, những đứa trẻ sinh ra trong thời đại này thật là rất bất hạnh.”
Thành Thiên Bích đưa tách trà trong tay cho cậu: “Đã no chưa? Anh uống nhiều rượu quá.”
Tùng Hạ cười: “No lâu rồi mà, cũng không uống bao nhiêu, cậu thì sao? Tôi thấy cậu cũng chưa ăn gì.”
“Tôi không đói.”
Tùng Hạ đến gần hắn một chút, tựa đầu trên khung cửa sổ lành lạnh, nhìn hắn chăm chăm: “Sức ăn mấy năm qua của cậu thật là giảm đi không ít.”
“Anh nhận ra?”
“Đương nhiên. Lúc tôi mới quen cậu, cậu mới 21, 22 phải không? Đúng tuổi ăn được ngủ được. Có điều cậu cũng thật giỏi nhịn đấy, đói cũng nhịn, lúc có đủ thức ăn mới thả lòng ra ăn.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng nói: “Trong hoàn cảnh ấy phải chuẩn bị không được ăn trong hai đến ba ngày tới.”
Tùng Hạ như thể đã chìm trong hồi ức: “Hồi đó tôi phục cậu lắm, dù hoàn cảnh có khắc nghiệt thế nào, tình cảnh của chúng ta có nguy hiểm ra sao, cậu cũng chưa bao giờ kêu ca một tiếng mà chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề, quả là không phải người cùng một thế giới với tôi. Cậu biết rõ lúc đầu tôi không muốn đi theo cậu, tôi cảm thấy ở nhà an toàn hơn, nhưng hai ngày sau ý nghĩ ấy của tôi đã thay đổi, tôi cảm thấy sống chết gì cũng phải theo cậu, chỉ khi đi cùng cậu tôi mới có thể sống sót, mới có thể đến Bắc Kinh. Nói ra cũng kỳ, cuộc sống trước tận thế tôi không có ấn tượng sâu lắm, nhưng mỗi một chuyện từ khi động đất đến giờ tôi đều đặc biệt nhớ rõ. Đại khái là do cuộc sống trước kia của tôi quá yên bình chăng? Tóm lại, hồi đó tôi một lòng muốn lấy lòng cậu, cứ luôn để ý xem cậu nói gì làm gì, sao tôi lại không biết sức ăn của cậu chứ.” Tùng Hạ lại cười: “Kết quả, xem này, bất cẩn nên thích luôn đó.”
Ánh mắt Thành Thiên Bích trở nên dịu dàng.
Tùng Hạ khẽ nói: “Hầy, hình như tôi chưa hỏi cậu bao giờ nhở, sao cậu lại… đó đó… thích tôi? Tôi nhớ rõ lúc đầu cậu cũng thấy tôi rất phiền.”
Thành Thiên Bích hạ tầm mắt, khóe miệng cong một nụ cười rất nhạt.
Tùng Hạ đẩy hắn một cái: “Nói đi xem nào.”
Thành Thiên Bích giương mắt nhìn cậu, trong mắt chợt lóe sự ngượng ngùng đáng ngờ: “Tôi… không nói rõ được.”
Tùng Hạ cười nhăn: “Có gì mà không rõ.”
Thành Thiên Bích vỗ vỗ đầu cậu: “Ăn thêm chút gì đi.”
Tùng Hạ bắt lấy tay hắn, muốn ghẹo thêm chút nữa thì thấy Liễu Phong Vũ bưng rượu lảo đảo đi tới, trêu: “Hai đứa làm gì thế này, trốn rượu thì thôi còn trốn trong góc nói chuyện yêu đương.”
Tùng Hạ cười: “Sợ các anh chuốc rượu đó.”
“Ai chuốc, bây giờ rượu đáng tiền thế này, ai lại nỡ để người không hiểu rượu uống.” Liễu Phong Vũ hưởng thụ nhấp một ngụm rượu nho.
Tùng Hạ nói: “Liễu ca anh xem, thành phố này có phải rất sáng hay không.”
Liễu Phong Vũ đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn lấp lánh trong thành phố, lẩm bẩm: “Anh sống ở đây từ bé đến lớn, nay lại không nhớ trước kia nó trông thế nào.”
Tùng Hạ bá cổ Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, thời gian trôi qua đã lâu, có đôi khi em cũng không nhớ nổi trước kia làm sao chúng ta lại đi cùng nhau. Thật ra lúc ấy anh chỉ muốn về nhà tìm cha mẹ thôi, nhà thì đã về, cha mẹ cũng tìm được rồi, anh hoàn toàn không cần phải đi mạo hiểm với bọn em, nhưng lần nào anh cũng lội xuống bùn với bọn em hết. Cám ơn anh đã theo chúng em đến tận cùng.”
Liễu Phong Vũ dụi cùi chỏ vào bụng cậu: “Nói năng khách khí thế làm gì, muốn ăn đập à.”
Tùng Hạ cười nhăn nhở.
Liễu Phong Vũ nói: “Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chúng ta là một nhóm, đi đâu cũng là một nhóm.”
“Liễu ca, mọi chuyện đều đã kết thúc, sau này anh có tính toán gì không?”
Liễu Phong Vũ cười đểu một cái: “Đương nhiên là có, anh muốn chấn hưng nền công nghiệp thời trang.”
“Hả?”
“Cho dù khoa học kỹ thuật và văn minh đã thụt lùi hàng trăm năm nhưng con người vẫn phải mặc quần áo, dù sao thì anh cũng không thể chịu được cảnh ngày ngày mặc loại quần áo này. Sau này anh sẽ kiếm việc trong ngành này, khiến cuộc sống phong phú một chút.”
Tùng Hạ ha ha vỗ lưng Liễu Phong Vũ: “Em ủng hộ