Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 285


trước sau

Kỷ Cambri trở lại – Chương 285

Chương 285

Nắm thật chặt tay Thành Thiên Bích, cậu biết, thế giới của mình, ở ngay nơi này.

Họ đi lại vài ngày trong thành phố, rốt cuộc tìm được một căn biệt thự phù hợp với yêu cầu nhất. Cả một vùng hai mươi mẫu chỉ có bốn căn biệt thự riêng lẻ, mỗi căn đều được trang bị khuôn viên không nhỏ. Họ dự định cải tạo một căn trong đó làm nơi ở, các căn khác thành phòng làm việc, sân huấn luyện và phòng thí nghiệm không chống phóng xạ cho Trang Nghiêu, nếu có phóng xạ thì chuyển đến nơi xa xa một chút. Sân vườn thì để trồng rau dưa trái cây, nuôi vài con gia cầm biến dị, tóm lại cả một vùng lớn như thế này đủ cho họ muốn làm gì thì làm.

Sau khi xác định được chỗ ở, họ tính toán lại một lượt điều kiện xung quanh và tuyến đường từ đây đến Bắc Kinh, sau đó quay về Bắc Kinh.

Về đến viện khoa học, Tùng Chấn Trung tươi cười nhìn họ, hỏi họ có tìm được chỗ nào tốt hay không. Đặng Tiêu hưng phấn tả lại chỗ ở mới của họ một lần.

Tùng Hạ cười nói: “Chú ạ, từ kho dữ liệu có thể điều ra vật liệu cho khu biệt thự kia không? Như vậy có thể tiết kiệm một chút thời gian cho Mục Phi Thông Ma.”

“Chắc là được đấy, lát nữa mọi người đến chỗ Tiểu Tống tìm đi.”

“Vâng, bọn cháu tính đợi Mục Phi vẽ xong bản thiết kế thì thuê công nhân công trình qua đó khởi công luôn. Trong thời gian này nếu không tiện thì bọn cháu sẽ chuyển ra ngoài ở.”

Tùng Chấn Trung cười nói: “Không sao hết, ở đi. Đúng rồi, chú còn có chút chuyện muốn hỏi mọi người.”

“Dạ? Chuyện gì ạ?”

“Ngày đó những lời Ngô Du nói chắc hẳn mọi người đều đã nghe thấy. Ngô Du và Trần thiếu ít nhất nắm giữ một tập đoàn quân tương đương một sư đoàn ở Trùng Khánh, ít nhất có 60 – 70 nghìn người. Sau khi tận thế, thành phố trên núi do nguyên nhân địa hình nên ít bị động vật biến dị làm tổn hại, sức mạnh quân đội thật ra đã được gìn giữ còn hoàn chỉnh hơn cả Bắc Kinh. Bắc Kinh chết nhiều hơn họ, số lượng cũng không thể thắng được họ. Bây giờ họ không nhận quân đội bên ngoài, tư lệnh Tào rất lo lắng họ sẽ tự củng cố quân đội ở Trùng Khánh.”

Thành Thiên Bích hơi cau mày: “Giáo sư Tùng hy vọng chúng tôi làm gì?”

“Đừng căng thẳng, tạm thời không kêu mọi người làm gì hết. Tôi chỉ muốn thông qua mọi người hiểu thêm về hai người kia thôi. Dù sao thì tuy chúng ta phải kiêng dè họ nhưng giờ vẫn chưa có lý do gì cả, cũng không có thừa sức lực nên càng không cần phải xung đột với họ. Tôi muốn phân tích tính cách và tình huống có thể nảy sinh trong tương lai của hai người họ.”

Trang Nghiêu nói: “Thật ra chúng tôi cũng không tiếp xúc sâu với họ lắm. Tính cách của hai người kia, nhìn từ mặt ngoài thì Trần thiếu là tính nhà quan điển hình, hung hãn ngạo mạn, không thể che giấu cảm xúc, có điều cũng không tính là người độc ác. Theo như phân tích của tôi thì hắn không có hứng thú với chuyện bành trướng thế lực, nhưng nếu có kẻ động vào địa bàn của hắn, hắn sẽ phản kháng đến cùng, tuy rằng lúc này hắn vẫn bị người khác khống chế. Ngô Du thì lòng dạ thâm sâu, có thể làm lu mờ mình, cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng lúc cần ra tay sẽ không cẩu thả. Từ hồi ở Trùng Khánh, Trần thiếu đã cảm thấy người này có dã tâm, chúng tôi cũng hiểu vậy, đáng tiếc Trần thiếu không phòng nổi hắn. Ngô Du là người rất thông minh, chưa chắc là hắn đã không có dã tâm bành trướng, nhưng chỉ cần Bắc Kinh vẫn duy trì ưu thế áp đảo này, hắn sẽ không làm chuyện điên rồ. Cho nên tôi cho rằng không cần quá lăn tăn về họ, cứ để họ sống yên ở Trùng Khánh là đôi bên đều vui. Đúng rồi, Tùng Hạ từng tiến vào đầu óc Ngô Du khi hắn thăng cấp, chắc anh hiểu hắn ta hơn chứ?”

Tùng Hạ nhớ tới cảnh giới hạn trẻ nhỏ nhìn thấy trong đầu Ngô Du, nét mặt có chút xấu hổ.

“Tùng Hạ?”

“À, cháu… cháu thấy… cháu thấy Trang Nghiêu nói đúng, đừng quá bận tâm về họ, cháu thấy họ rất thỏa mãn với chuyện làm vua một cõi.”

Trang Nghiêu nheo mắt: “Có phải anh biết chuyện gì đó nhưng không nói cho chúng tôi biết hay không?”

“Đó… không phải chuyện gì quan trọng, nhưng liên quan đến riêng tư của người ta nên không cần nói chứ.”

Liễu Phong Vũ nghe vậy bỗng hứng thú: “Ái chà, nghe giống chuyện hay ho đó, kể mau.”

Tùng Hạ cười cười: “Chuyện đó…”

Trang Nghiêu cau mày: “Không phải anh định nói hai người họ là một cặp chứ.”

Tùng Hạ kinh ngạc: “Sao cậu biết?”

Trang Nghiêu trợn mắt: “Chuyện Jacqueline là đàn ông tôi nhìn từ cái đầu tiên đã biết rồi, những nét mặt động tác ánh mắt rất nhỏ đều truyền đạt hàm nghĩa, thậm chí mùi vị cơ thể, các anh trong mắt chúng tôi gần như không có bí mật gì hết, có gì mà kỳ quái.”

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Nghe khó chịu thế.”

“Anh ‘trần truồng’ trước mặt tôi bốn năm rồi, giờ mới thấy khó chịu cũng quá muộn rồi đó.”

Đặng Tiêu ra vẻ làm quá lên: “Cái gì!”

Tùng Hạ cười: “Tóm lại, trừ chuyện đó ra cũng không có gì đặc biệt, cháu chỉ biết Ngô Du là bác sĩ ngoại khoa, còn có một vài hồi ức về chuyện sau khi đến Trùng Khánh hắn đoạt quyền từ tay Trần thiếu như thế nào, rất mơ hồ, cháu cũng không xem kỹ nên không có thông tin có giá trị gì hết.”

Tùng Chấn Trung cười cười: “Chú hiểu rồi, nếu rảnh thì thỉnh thoảng mọi người thay chú đến Trùng Khánh thăm họ, chắc họ sẽ không đuổi mọi người đâu.”

“Không thành vấn đề.”

Liễu Phong Vũ nhún vai: “Cơ mà thấy hơi đáng ghét.”

Trang Nghiêu lạnh nhạt: “Chuyện khiến người ta thấy ghét cứ để tôi làm là được.”

Đặng Tiêu cười: “Em đừng khiêm tốn, trước giờ vẫn là em làm mà, người khác đâu có giúp được.”

Đường Nhạn Khâu không nhịn được bật cười thành tiếng.

Thành Thiên Bích nói: “Chờ chúng tôi ổn định là có thể đến thăm họ. Có điều tôi cảm thấy so với Ngô Du, người nên lo lắng phải là Trang Du mới đúng.”

Tùng Chấn Trung nói: “Chuyện này chúng tôi cũng có suy xét, có điều Trang Du không ngốc, có người có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào như cậu ở đây, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Tốt nhất là hắn nên thành thật một chút.”


“Được rồi, không làm chậm trễ mọi người nữa. Tôi đoán chắc hẳn mọi người cần mua rất nhiều thứ, cần gì cứ việc mở miệng.”

Tùng Hạ cười: “Cám ơn chú.”

Khi ăn tối, họ ồn ào bàn chuyện căn nhà tương lai, Mục Phi hăng hái vừa ăn vừa gõ bàn phím, liệt kê một danh sách đồ cần mua dài dài.

Tùng Hạ cười nhắc nhở: “Anh đừng yêu cầu cái gì hiếm quá đó nhé.”

Mục Phi cười: “Tôi biết mà, tôi cố gắng chọn những nguyên liệu kiến trúc có nhiều hồi trước tận thế mà giờ cũng khá dễ tìm, có điều nội thất bên trong mọi người quả thật phải tốn công sức nhiều để tìm, phần này mới là vẽ rồng điểm mắt thôi. A, Tùng Tùng ý này của cậu được lắm đó, nào, vẽ lại thiết kế vừa rồi của cậu đi.” Anh đưa giấy bút cho Thông Ma.

Thông Ma ngoan ngoãn ngồi vẽ.

Tùng Hạ cười: “Hai người thật khiến người ta hâm mộ, tâm linh tương thông.”

Mục Phi cười cười: “Phải đó.”

Thông Ma khẽ hừ một tiếng.

Mục Phi vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ: “Cám ơn cậu tìm cho chúng tôi một chuyện thú vị như vậy để làm.”

Tùng Hạ nói: “Tôi phải cám ơn hai người đã hỗ trợ chứ.”

Đặng Tiêu “á” một tiếng: “Hai anh cảm ơn tái hồi thế có vui không.”

“Phải đó, nhà của chúng tôi vĩnh viễn để lại hai phòng cho hai người.” Liễu Phong Vũ chớp mắt nhìn Mục Phi.

Mục Phi gật đầu: “Được, chúng tôi chơi mệt sẽ về tìm mọi người.”

Họ thỏa thuê uống rượu, lớn tiếng cười đùa, cả một tầng vang vọng tiếng nói cười của họ.

Thời gian tiếp theo, Mục Phi và Thông Ma tập trung hết sức lực vào thiết kế nhà cửa cho họ. So với các tổ chức khác rầm rộ chuyển nhà, họ lại âm thầm lặng lẽ, hơn nữa bớt được rất nhiều sức lực.

Hai ngày sau, họ nhận được tin tức nói hội Phụng Lam đã lên đường, đi theo có Trang Du, con trai của tư lệnh Từ và một vài thuộc hạ lão thành tận tâm với tư lệnh Từ. Tuy rằng từ sau khi Từ Ưng qua đời, phần lớn tập đoàn quân 46 đã hợp nhất với tập đoàn quân 52, nhưng số còn lại không chịu hợp nhất cũng đến một, hai vạn người. Cho nên lần “chuyển nhà” này của hội Phụng Lam có động tác lớn nhất trong tất cả các tổ chức.

Lại thêm hai ngày, Jacqueline và Myron lần lượt về nước, còn đặc biệt đến chào từ biệt họ. Họ đã kề vai sát cánh nhiều lần, lại từng ở chung vài tháng ở Thanh Hải, có tình nghĩa sâu nặng với hai “người bạn quốc tế” này. Lần chia lìa này của họ có thể sẽ rất lâu nữa không gặp lại nhau, nhớ đến những năm tháng tranh vanh họ từ Thanh Hải đi đến Hoa Nam, Tùng Hạ cảm thấy có chút tiếc nuối và luyến tiếc. May mà, may mà họ từ biệt nhau là ai về nước nấy sau khi đại công cáo thành chứ không phải sinh ly tử biệt sau khi thua cuộc thất bại nên buổi từ biệt của họ ngập đầy tươi cười và chúc phúc.

Sau khi họ đi không được bao lâu, Ngô Du và Trần thiếu cũng lặng lẽ trở về Trùng Khánh. Tuy hai người họ không đến chào từ biệt nhưng cũng gửi cho họ một chút đặc sản miền núi được bảo quản rất tốt làm quà chia tay. Ngô Du còn dùng nét chữ sắc sảo như chạm khắc của mình để lại vài chữ cho họ, viết vài con chữ ngắn ngủi: Không có việc gì thì đừng đến quấy rầy chúng tôi, ai nấy thanh tịnh.

Tùng Hạ nhìn tờ giấy, không nhịn được bật cười, đưa cho Trang Nghiêu: “Tôi thấy thành phố trên núi đó sẽ rất thái bình.”

Trang Nghiêu đọc lướt qua, nhún vai: “Chắc vậy.”

Sở Tinh Châu và Dung Lan cũng đồng thời vung tay áo lên đường, thậm chí không ai biết họ đi lúc nào. Dù sao thì từ trước trận Hoa Nam họ cũng đã di chuyển tổ chức của mình đến nơi chỉ định, lúc này chỉ dẫn theo vài người lên đường nhanh nhẹn gọn gàng khiến người ra hễ nhớ về họ thì chỉ còn nhớ rằng họ rất mạnh mẽ.

Trước khi đi, Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái cũng lần lượt đến chào tạm biệt họ.

Mấy ngày qua, hiển nhiên là Diêu Tiềm Giang bận rộn quá mức, quầng mắt xanh đen, sắc mặt cũng lộ ra mệt mỏi rõ ràng. Quận Cửu Giang là tổ chức dị nhân lớn nhất Bắc Kinh, không, có lẽ là lớn nhất thế giới, có gần một nghìn dị nhân, gia sản người nhà của những người này khổng lồ bao nhiêu cũng có thể tưởng tượng được. Hơn nữa Diêu Tiềm Giang thích sưu tầm đồ tốt, lần chuyển nhà này không chỉ chuyển người mà còn có vô số xe cộ, châu báu, đồ cổ cần di chuyển nhẹ nhàng. Cho nên anh chàng vất vả nhất. Có điều trông Diêu Tiềm Giang cũng vui vẻ chịu đựng, so với chuyện ở Bắc Kinh bị người ra quản thúc, đi đến một nơi có thể xưng vua một cõi sẽ thoải mái hơn nhiều.

Diêu Tiềm Giang lưu luyến không rời nói với Tùng Hạ: “Tùng Hạ, có rảnh đến Sơn Đông chơi đi, A Bố cũng sẽ thích ăn cá tươi.”

Tùng Hạ cười: “Nhất định.”

“Tôi xong việc sẽ đến Thiên Tân thăm cậu, cậu sẽ để lại cho tôi một căn phòng chứ.”

Tùng Hạ vừa muốn mở miệng, Thành Thiên Bích đã lạnh lùng đáp: “Không.”

Diêu Tiềm Giang trợn mắt nhìn hắn, lại cười nói với Tùng Hạ: “Có gì cần hỗ trợ thì cứ nhắn cho tôi, quyết không từ nan.”

Tùng Hạ gật đầu: “Cám ơn Quận vương.”

“Đâu cần cám ơn, chuyện cậu cứu tôi, tôi sẽ nhớ mãi một đời.”

Thành Thiên Bích nhăn mi: “Còn chưa chịu đi?”

Tùng Hạ nhìn ra hiệu cho Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích xem như không nhận ra.

Diêu Tiềm Giang cười hừ một tiếng: “Thành Thiên Bích, đàn ông không có tình thú như cậu… cùng lắm cũng chỉ

là quen cậu ấy sớm hơn tôi mà thôi, không thì cậu ấy đã là của tôi rồi.”

Tùng Hạ lúng túng.

Thành Thiên Bích trừng mắt nhìn anh, không hề khách khí: “Cút.”

Diêu Tiềm Giang mỉm cười nhìn Tùng Hạ: “Nếu cậu không muốn ở cùng cậu ta nữa, nhớ báo tôi một tiếng.”


Thành Thiên Bích quanh thân nổi gió, mái tóc khe khẽ bay lên, hung tợn trừng Diêu Tiềm Giang.

Diêu Tiềm Giang cười vẫy tay chào mọi người: “Tôi đi đây.” Nói xong phóng khoáng lên đường.

Liễu Phong Vũ bá vai Thành Thiên Bích, cười nhăn nhở: “Tôi nói một câu chân thành này, lấy tiêu chuẩn thẩm mỹ song tính của tôi mà nói thì dù là đàn ông hay phụ nữ thì tuyệt đối sẽ chọn anh ta chứ không chọn cậu đâu. Cậu ngó người ta xem, vừa đẹp trai lại có tài, quan trọng nhất là vừa nhìn đã biết thức thời, ai giống cậu chớ, suốt ngày mang cái mặt ai dám tới gần là bị giết luôn. Hê hê, có phải thấy nguy hiểm lắm không hả người anh em?”

Thành Thiên Bích nghiêng mắt nhìn hắn: “Muốn ăn đập?”

Liễu Phong Vũ đắc ý cười phá lên.

Đường Nhạn Khâu đè vai hắn lại, mặt gỗ: “Tôi thì sao?”

Nụ cười của Liễu Phong Vũ hơi cứng lại.

“Có phải tôi cũng ‘không có tình thú’ hay không?”

Liễu Phong Vũ xoay người ôm vai hắn: “Bảo bối à, chuyện này để về rồi chúng ta bàn lại.”

Đặng Tiêu lén cười.

Tùng Hạ nhéo nhéo mặt Thành Thiên Bích, cười nói ha ha: “Liễu ca anh nói không đúng rồi, nét mặt này rõ ràng chính là ‘Tôi chỉ quan tâm Tùng Hạ’ mà.”

“Đậu má, thằng nhóc nhà cậu da mặt càng ngày càng dày đấy, không sai, được anh đây chân truyền.”

Sắc mặt Thành Thiên Bích dịu xuống, Tùng Hạ tươi cười nhìn hắn.

Diêu Tiềm Giang chân trước mới đi, Lý Đạo Ái chân sau đã đến. Vừa gặp nhau, Lý Đạo Ái đã thoải mái mà cười: “Phân chia chư hầu, tôi cũng phải đến đất phong của mình đây.”

Tùng Hạ cười: “Cảnh sát Lý thuận buồm xuôi gió, chúng tôi sẽ bớt thời gian đến quấy rầy anh.”

Tất cả đều có ấn tượng rất tốt với Lý Đạo Ái. Mẫu đàn ông trưởng thành lại thức thời này trời sinh đã có khí chất khiến người ta sinh lòng hảo cảm. Nghĩ đến chuyện Lý Đạo Ái cũng sắp ra đi, họ đều có chút không nỡ.

Lý Đạo Ái cười: “Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh mọi người đến chơi, nói thật tôi thực sự thấy chút nhớ mong mọi người.”

Đặng Tiêu thẳng thắn: “Cảnh sát Lý, em cũng không nỡ để anh đi đâu. Anh là đàn ông chân chính, mỗi lần thấy anh, em đều hy vọng sau này sẽ trở thành người như anh.”

Trang Nghiêu mũi hừ một tiếng: “Vậy anh phải nâng cao IQ và EQ gấp bội.”

Đặng Tiêu giơ nắm đấm về phía Trang Nghiêu.

Lý Đạo Ái cười phụt một tiếng, vỗ vỗ bả vai Đặng Tiêu: “Hồi lớn cỡ cậu tôi cũng chỉ là một cậu sinh viên trường cảnh sát nhiệt huyết xúc động mà thôi, rồi cậu sẽ trưởng thành.”

Thành Thiên Bích vươn tay: “Cảnh sát Lý, cám ơn anh.” Câu cám ơn này bao hàm rất nhiều chuyện, nhất là vì sự tồn tại của Lý Đạo Ái nên đã ngăn cản rất nhiều mâu thuẫn giữa hắn và Chu Phụng Lam. Lý Đạo Ái có ảnh hưởng quan trọng đến quan hệ hợp tác giữa mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.

Lý Đạo Ái cũng đưa tay bắt tay lại, cười: “Không khách khí, là chuyện tôi nên làm. Đúng rồi, tôi còn có chuyện này muốn nhờ mọi người.”

“Mời nói.”

“Thẩm mỹ viện thú cưng của A Thanh vì đã chỉnh trang tu sửa hao công tốn của nên cậu ấy không nỡ bỏ lại, hơn nữa bây giờ đi Sơn Tây cũng không làm ăn được nên cậu ấy dự định ở lại Bắc Kinh trước, chờ chúng tôi dàn xếp xong xuôi sẽ đến đón. Trong khoảng thời gian này hy vọng mọi người quan tâm A Thanh một chút. Tôi tự nhận việc buôn bán của Lục Đạo Hoàng Tuyền làm ăn đều khá thật thà nhưng chưa chắc đã không có kẻ địch, cho nên A Thanh xin nhờ mọi người.”

“Không thành vấn đề, cứ giao cho chúng tôi.”

Lý Đạo Ái cười: “Vậy cám ơn các vị.”

Lý Đạo Ái đi không được bao lâu thì tộc Long Huyết cũng chuyển đến Thạch Gia Trang. Họ chỉ có gần một trăm người, cũng ít đồ đạc, hơn nữa giống nhóm Thành Thiên Bích, cách Bắc Kinh rất gần nên cơ bản không tính là đi mà chỉ là đổi trụ sở mà thôi. Có điều hai nhóm người vẫn cùng nhau ăn cơm uống rượu, chúc mừng chiến thắng, kỷ niệm thời gian họ đã kề vai chiến đấu.

Tối hôm đó, rất nhiều người đều uống rượu, có lẽ còn có người đã khóc. Bốn năm qua, họ mất đi nhiều hơn là có được, dẫu có bao nhiêu thắng lợi chăng nữa cũng chẳng đổi được những sinh mệnh đã mất. Từng chút thời gian hôm nay đều đáng để họ gắng sức quý trọng, bởi vì số máu tươi mà họ đã đổ ra vì hôm nay từng nhuộm đỏ cả biển Hoa Nam.

Vài ngày sau, họ lấy từ viện khoa học một đống vật liệu kiến trúc, thuê một đội xây dựng, trùng trùng điệp điệp đi về Thiên Tân khởi công.

Tất cả đều bận việc, ngay cả A Bố cũng phụ trách chuyên chở vật liệu rất đắc lực, vui vẻ kéo vật liệu kiến trúc chạy khắp công trường. Có thể nhận ra so với chuyện cả ngày nằm ngủ trong ổ, A Bố thích hoạt động hơn, nhất là hoạt động chung với người khác. Nó cảm thấy người khác đang chơi với mình nên hết sức vui vẻ, lại càng ra sức làm việc.

Trang Nghiêu nhìn A Bố người đầy bùn đất, thở dài: “Nửa tháng trước A Thanh vừa tắm rửa cho nó xong.”

Đặng Tiêu cười: “Không sao, thế thì lại tắm tiếp, coi như ủng hộ A Thanh làm ăn.”

Mục Phi cầm bản thiết kế giải thích cho họ: “Mọi người xem, đây là quy hoạch toàn bộ khuôn viên, những khu vực màu xanh này tôi định để làm khu vườn ao chuồng, chỗ này là sân vận động, có làm bể bơi hay không thì vẫn đang suy xét, mọi người cũng nghĩ thử đi. Chỗ này là nhà chính ở phía Đông, sau đó phòng thí nghiệm của Trang Nghiêu đặt ở đối diện, chỗ này chính là bãi huấn luyện khả năng của mọi người…”

Tùng Hạ kéo Thành Thiên Bích đi đến một bãi đất trống, giẫm giẫm đất đai dưới chân: “Thiên Bích, căn cứ theo quy hoạch của Mục Phi thì chỗ này chính là đất trồng rau của chúng ta đó.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Rất tốt, đủ lớn, chung quanh không bị che chắn, đủ ánh sáng, nhất định có thể trồng rất nhiều loại cây.”

Tùng Hạ nheo mắt nhìn lên bầu trời: “Thiên Bích, cậu còn nhớ cuộc đối thoại cách ván cửa mấy năm trước của chúng ta không.”

Thành Thiên Bích nói: “Chưa bao giờ quên.”

Tùng Hạ đột nhiên thấy cay cay khóe mắt: “Bây giờ rốt cuộc chúng ta đã có được cuộc sống trong mơ của mình rồi. Những năm qua tôi không biết đã bao lần tuyệt vọng, bao lần chết hụt, nhưng tôi chưa bao giờ quên tương lai chúng ta từng mơ đến, tôi cảm thấy… cảm thấy chúng ta có thể có được hôm nay, rất… rất không dễ dàng.” Tùng Hạ nói xong câu cuối thì đã nghẹn ngào.

Thành Thiên Bích nắm lấy tay cậu: “Tôi từng nói sẽ để anh sống cuộc sống mong ước, đây là điều chúng ta nên có được.”

Tùng Hạ nhìn công trường huyên náo, nhìn A Bố vui vẻ chạy tới chạy lui, nhìn bạn bè đang tập trung nghiên cứu bản thiết kế, nhìn người quan trọng nhất bên cạnh, trái tim đột nhiên ấp ủ một luồng nóng hổi khiến toàn bộ cơ thể đều trở nên ấm áp. Cái lạnh giá âm 40 độ bị hơi nhiệt ấy đánh tan sạch sẽ, thể xác và tinh thần khoan khoái sung sướng trước nay chưa từng có, niềm hạnh phúc vô bờ này khiến cậu cảm thấy cuộc đời viên mãn. Nắm thật chặt tay Thành Thiên Bích, cậu biết, thế giới của mình, ở ngay nơi này.

Sau khi trải qua hơn một ngàn ngày đêm tràn ngập u ám, tử vong, tuyệt vọng, đau khổ, sự dày vò đằng đẵng cuối cùng cũng đã chấm dứt, cuối cùng con người cũng đã chào đón ánh rạng đông của hy vọng mới. Họ từng đau đớn mất bạn bè thân thích, từng đói khổ lạnh lẽo, từng trôi giạt khắp nơi, nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ để sống qua ngày đoạn tháng. Chính vì niềm tin muốn sống này đã giúp con người chiến thắng kẻ địch không thể chiến thắng, vượt qua tuyệt cảnh khó lòng vượt qua, đi tới ngày nay, trên mảnh đất hoang tàn đổ nát này, dựng xây lại quê hương của họ.

Bất luận là ý thức Cambri hay là ngọc Con Rối thì đều không thể cướp đi quyền được sống của mỗi người. Dẫu cho trái ngọt thắng lợi đủ để họ thưởng thức bao lâu nhưng một khi kẻ địch xâm lăng, họ vẫn sẽ hợp lại toàn bộ sức lực, vì bản thân, vì người mình thân yêu, vì sinh tồn của loài người vĩ đại mà không ngừng, đấu tranh!

—Hoàn—

Thủy Thiên Thừa: Cuối cùng cũng đã kết thúc!!!!!!!!!!!!! Kích động đến độ muốn nude chạy ba vòng!!!!!!!!!!!

Không cần nói gì, 8 tháng vất vả, 150 vạn chữ!! Cảm ơn các bạn đã thích câu chuyện này, không có mọi người sẽ không có sự kiên trì của tôi, cũng không có cái kết hoàn chỉnh này, cám ơn mọi người một vạn lần!!!! Yêu mọi người mười vạn lần!!!!!!!!!!!!!

Fi:

28/8/2013 – 4/4/2016, 2 năm rưỡi đi đến chữ Hoàn này, kích động đến độ muốn nude chạy ba vòng, too!!!!!!!!!!!

Bắt buộc phải đọc: Bản download sẽ được update public sau khi được chỉnh trang hoàn thiện, sửa lỗi chính tả. Nếu mình phát hiện trong thời gian này, bản word/prc/pdf bị share ở bất cứ nơi đâu, các bạn vẫn có truyện đọc, nhưng ngoài PN Tộc Long Huyết hợp tác với ADC, các phần PN còn lại sắp tới nếu có post sẽ bị khóa không share pass hạn chế người xem. Hãy tôn trọng lẫn nhau và mình sẽ tặng các bạn sản phẩm hoàn thiện nhất có thể.

Cover mình mần mừng ngày lấp hố trong lúc chờ chuyên gia, đảm bảo không phải hàng paint thần thánh nhaaa. XD (kick để xem full size)KCTL


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện