Tộc Long Huyết
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Thể loại: hiện đại, tận thế, cường cường, 1×1.
Biên tập: Nana
Beta: Fiery
Chương 23
(316)
Tốn ba tháng, cuối cùng đội xây dựng đã hoàn tất việc trùng tu khu biệt thự, tộc Long Huyết cũng chính thức dọn từ Bắc Kinh đến đây, đồng thời phân luồng một phần dân cư của Bắc Kinh, bắt đầu cuộc sống mới ở nơi này.
Trải qua mấy năm chiến đấu ròng rã, bỗng chốc quay về hòa bình, họ không quen cho lắm. Với họ mà nói, xử lý một vài động vật biến dị bản địa thật sự quá đơn giản, mỗi ngày huấn luyện cố định, ngoại trừ rèn luyện sức khỏe, tạm thời chẳng có tác dụng lớn nào.
Hôm nay, họ đang ngồi trong sân uống trà chiều và tắm nắng, Thiện Minh nằm trên ghế dựa, đột nhiên tự lẩm bẩm một mình: “Biến dị muộn quá, chưa đã ghiền.”
Thẩm Trường Trạch hỏi: “Ba nói gì?”
Thiện Minh nói bằng giọng biếng nhác: “Ba mày nói, ba biến dị muộn quá, chưa phát huy được gì thì cuộc chiến đã kết thúc, tiếc thật.”
Al đẩy kính râm, dùng cặp mắt xanh biếc nhìn Thiện Minh: “Nếu thích chiến đấu như vậy thì đi săn thú đi.”
Thiện Minh liếc Al một cái: “Săn thú chẳng thú vị gì cả, trong rừng căn bản không có con mồi nào trông ra hồn hết.”
Thẩm Trường Trạch vỗ vỗ đầu Thiện Minh: “Sau này có nhiệm vụ gì con cũng sẽ dẫn ba theo, cuộc chiến chưa kết thúc đâu, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như kiếm tiền nè.” Thẩm Trường Trạch nói: “Lần này trùng tu tuy rằng viện khoa học tài trợ phần lớn chi phí, nhưng chúng ta cũng tốn rất nhiều tiền. Sau khi rời khỏi Bắc Kinh, bản thân chúng ta phải tự phụ trách chi tiêu chủ yếu, phải nuôi nhiều người và vật nuôi như vậy, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền mới được. Nói thế ba có chút hứng thú nào chưa? Chắc cũng không khác gì cuộc sống của ba trước tận thế đâu.”
Thiện Minh nắm tay Thẩm Trường Trạch, cười tủm tỉm cắn một cái: “Vẫn là con trai hiểu ba.”
Thẩm Trường Trạch mỉm cười nhìn hắn, dịu dàng đong đầy trong mắt.
Đường Đinh Chi gật đầu: “Phải cố gắng kiếm tiền mới được, Al tiêu tiền ghê lắm.”
Al kêu lên: “Sao lại là anh tiêu tiền ghê lắm? Thế mỗi tháng em tốn bao nhiêu kinh phí nghiên cứu hả.”
“Kinh phí nghiên cứu có ý nghĩa thực tế, hơn nữa nó là do viện khoa học cung cấp.”
Al bĩu môi: “Em đang chỉ trích anh không kiếm được tiền mà chỉ biết tiêu tiền thôi đúng không? Anh cũng từng là tỷ phú đấy nhé.”
Đường Đinh Chi nghiêng đầu đi: “Em không có nói vậy.”
Al nắm cằm Đường Đinh Chi, buộc anh quay đầu lại: “Nhưng ý của em là vậy.”
Đường Đinh Chi nói: “Được rồi, ý của em gần giống vậy, anh sẽ cố gắng kiếm tiền chứ?”
Al hầm hừ: “Không, anh muốn để em nuôi anh.”
Đường Đinh Chi không hề do dự gật đầu: “Được.”
Al kêu oai oái: “Anh nói đùa thôi, thân là đàn ông, làm sao để em nuôi được, kiếm tiền thôi mà, anh rành nhất.”
Thiện Minh ngáp một cái: “Chúng ta kiếm tiền bằng cách nào đây?”
Thẩm Trường Trạch nói: “Bằng các con đường thu thập năng lượng Cambri. Sau khi ngọc Con Rối bị phong ấn, thứ đáng giá nhất chẳng có gì ngoài năng lượng Cambri, bây giờ cách dễ thu hoạch năng lượng Cambri nhất chính là rút từ động vật biến dị, thế nên nói đi nói lại, cứ săn thú thôi.”
Thiện Minh nổi chút hứng thú: “Được rồi, trên trời dưới đất dưới biển, không có thứ nào chúng ta không thể săn, chắc sẽ không chán lắm đâu.”
Đường Đinh Chi nhìn đồng hồ: “Thời gian uống trà chiều của tôi đã kết thúc, tôi phải đến viện khoa học một chuyến.”
Al ôm chầm lấy hông của Đường Đinh Chi, dùng trán dụi dụi lưng đối phương: “Em yêu đừng đi…”
Đường Đinh Chi quay đầu nhìn Al: “Nhưng em đã hẹn với giáo sư Tùng rồi.”
“Đừng đi mà.” Al ôm hông Đường Đinh Chi bắt đầu mè nheo.
“Anh có việc gì không?”
“Không.”
Đường Đinh Chi bất đắc dĩ nói: “Nhưng em thì có.”
“Nhưng anh không muốn để em đi.”
“Al, việc này sẽ ảnh hưởng đến hành trình cả ngày của em, cũng sẽ ảnh hưởng đến thời gian tối nay em về nhà.”
Al thoáng buông lỏng tay, cặp mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Đường Đinh Chi không chớp mắt: “Vậy em dẫn anh theo nhé?”
“Chẳng phải anh chê chán sao?”
“Nhìn em là hết chán ngay.”
Đường Đinh Chi bó tay: “Được rồi, nhưng lúc em làm việc anh không được quấy rầy em giữa chừng.”
Al cười nhã nhặn: “Dĩ nhiên rồi.” Hắn vui vẻ đứng lên: “Hôm nay cưỡi Tiểu Hắc hay Tiểu Bạch đây.”
Đường Đinh Chi nói: “Tiểu Hắc.”
“Vì sao?”
Đường Đinh Chi nói một cách nghiêm chỉnh: “Hợp với quần áo hôm nay của anh.”
Al phì cười: “Em nói gì?”
“Chẳng phải anh để ý chuyện này lắm sao?”
Al ôm chặt Đường Đinh Chi hôn một cái: “Không hổ là bà nhà anh.”
Thiện Minh xua tay: “Đi mau đi mau, phiền quá.”
Al ngâm nga hát dẫn Đường Đinh Chi đi.
Thẩm Trường Trạch nhắc nhở: “Tối nay Lily nấu mì hải sản với súp tôm hùm, nhớ về trước 7 giờ.”
Al phất tay: “Không thành vấn đề.”
Sau khi hai người kia đi rồi, Thiện Minh duỗi lưng một cái: “Hơi buồn ngủ, ba mày đánh một giấc.”
Thẩm Trường Trạch cười nói: “Ba à, dạo này ba càng lúc càng lười.”
“Con người ai cũng có tính trơ, cuộc sống nhàn nhã thế này đương nhiên sẽ dễ lười biếng rồi.” Dứt lời, Thiện Minh nhắm hai mắt lại.
Thẩm Trường Trạch kéo hắn dậy: “Ở đây gió lớn, vào nhà đi.”
Hai người đi vào biệt thự. Qua ba tháng trùng tu, “nhà ma” hoang phế ban đầu giờ đây rực rỡ hẳn lên, phong cách trang trí vô cùng đơn giản nhưng sạch sẽ gọn gàng, sắc thái ấm cúng cũng rất có mùi vị gia đình.
Thiện Minh đi vào phòng ngủ, ngã phịch xuống giường, ngáp ngắn ngáp dài.
Lấy ra một dĩa lê đã cắt sẵn trong tủ lạnh, Thẩm Trường Trạch ngồi tựa vào đầu giường, đút từng miếng vào miệng Thiện Minh: “Mấy ngày rồi không ăn trái cây nhỉ.”
Thiện Minh nhắm mắt lại nhai, nhóp nhép: “Ừ.”
“Bây giờ trời lạnh, chờ thời tiết ấm lên, con sẽ xử lý mấy miếng đất ở sân sau, trồng chút rau dưa trái cây, chúng ta ít người chắc cũng đủ ăn rồi.”
Thiện Minh gối đầu lên đùi Thẩm Trường Trạch, cười nói: “Trước đây thật sự không ngờ mình sẽ sống cuộc sống như thế này.”
“Còn phải nói à, tất cả mọi người trên thế giới người cũng không ngờ luôn ấy chứ.”
“Ba có… ừm, cảm giác như xin nghỉ hưu sớm.”
Thẩm Trường Trạch bật cười: “Rất nhiều lính đánh thuê không sống được đến tuổi của ba, thật ra bây giờ ba về hưu cũng không có gì.”
Thiện Minh hừ một tiếng: “Kế hoạch ban đầu của ba mày là chết trên chiến trường, nếu không phải mày…”
“Con thế nào?”
“Nếu không có mày, chắc ba đã hoàn thành cuộc đời của mình từ lâu rồi.”
“Vậy nên ba phải cảm ơn con đấy, nhặt con về là quyết định chính xác và sáng suốt nhất mà đời này ba đã làm.”
Thiện Minh nở nụ cười, vỗ mặt Thẩm Trường Trạch: “Chưa chắc là ‘nhất’ đâu, có điều quyết định nào của ba mày cũng sáng suốt cả.”
Thẩm Trường Trạch nắm tay Thiện Minh, ngậm đầu ngón tay của hắn vào miệng, cắn nhẹ vài cái: “Ba à, con nhớ chuyện sớm lắm, chuyện hồi con năm tuổi, con nhớ gần hết luôn.”
“Ừ, người bình thường ghim thù cũng ghim rất lâu mà.”
Thẩm Trường Trạch cười nói: “Ba cũng biết hồi con còn nhỏ ba ngược đãi con đúng không.”
Thiện Minh nói bằng giọng đắc ý: “Đó là cách giáo dục của ba, chỉ khi hồi nhỏ ăn nhiều đắng, lớn lên rồi mày mới biết cho người khác ăn đắng.”
Thẩm Trường Trạch cắn mạnh một cái: “Động lực lớn nhất để kiên trì của con khi đó chính là lớn lên đánh bại ba.”
Thiện Minh cười ha ha: “Thôi đi, rõ ràng là không hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện thì không có cơm ăn.”
Thẩm Trường Trạch búng trán hắn: “May là con đã lớn.”
Thiện Minh trở mình, ôm hông Thẩm Trường Trạch: “Tại mày không biết thôi, ba hy vọng mày lớn chậm một chút, bởi vì ba còn chưa chơi đủ.” Trong giọng nói đó, rõ ràng có một chút mất mát.
“Ba còn chưa ngược đãi con đủ à?”
Thiện Minh cười nói: “Chắc thế, hoặc nên nói là chưa làm ba đã ghiền, lúc mày còn nhỏ, ba cảm thấy mình giống ba hơn, bây giờ mày khó chơi quá.”
Thẩm