Ngô Du áp sát vào tai Trần thiếu, khẽ nói: “Tôi thích đàn ông.”
Ngô Du sai người giam giữ vợ chồng Trần Thanh Nham, dùng họ để uy hiếp thuộc hạ cũ của ông ta, đồng thời cũng sắp xếp thế lực mà mình đã âm thầm gây dựng vào trong hàng ngũ quân đội. Đa phần thành viên trong bang Thanh Nham đều là dị nhân mà Trần thiếu dụ đến nhờ vào ích lợi, nay giậu đổ bìm leo, tất cả nhao nhao phản bội đầu quân cho hội Băng Sương. Qua một đêm, Trùng Khánh gần như đã đổi chủ, Ngô Du cứ âm thầm như tằm ăn rỗi xâm chiếm quyền lực của cha con nhà họ Trần như vậy.
Qua vài ngày bận rộn một khắc cũng nghỉ, rốt cuộc Ngô Du đã xử lý xong những chuyện quan trọng, chuyện tiếp theo tự nhiên sẽ có người làm giúp, cuối cùng hắn cũng có thể nghỉ ngơi một chút, đồng thời xem lại tù binh của mình…
Nghĩ đến Trần thiếu, Ngô Du không khỏi cảm thấy một chút hưng phấn, thay một bộ đồ thoải mái, hắn đi xuống tầng hầm.
Ngoài cửa tầng hầm có người canh gác, cửa đúc bằng thép luyện, không gì phá nổi, Ngô Du chậm rãi bước vào, có thuộc hạ phía sau đóng cửa lại giúp.
Vừa vào cửa, Ngô Du đã thấy liền Trần thiếu ngồi dựa một góc. Trần thiếu mặc một chiếc áo sơmi trắng và quần jean, vạt áo mở tung, lộ ra cơ ngực rắn chắc mê người. Một tay và một chân của hắn bị còng bởi hai chiếc còng sắt lớn, mỗi chiếc nặng 30 kg khiến hắn hành động khó khăn. Hơn nữa, một khi biến dị, chiếc còng sắt nhỏ hẹp kia sẽ cắt đứt tay chân hắn.
Nghe thấy động tĩnh, Trần thiếu ngẩng đầu lên, hung ác trừng Ngô Du, hận không thể nhào lên xé hắn thành từng mảnh.
Ngô Du cười: “Vốn muốn sớm đến thăm anh nhưng mấy ngày nay không rảnh được chút nào, dẫu chỉ là việc sát nhập nhưng cũng tốn một chút thời gian, huống chi là sát nhập toàn bộ ‘công ty’ thế này.”
Trần thiếu lạnh giọng: “Có gì thì nói mẹ đi.”
Ngô Du đi tới, ngồi xổm trước mặt Trần thiếu, chăm chú quan sát gương mặt hắn. Cho dù Trần thiếu vẫn cứng đầu cứng cổ nhưng đôi mắt thâm đen và tơ máu trong mắt đã vạch trần sự thảm hại của người này. Qua một đêm, từ kẻ cầm quyền đày làm tù nhân, tâm trạng thế nào có thể tưởng tượng, Ngô Du nói: “Tôi đến là muốn bàn bạc chuyện sau này với anh.”
Trần thiếu lạnh lùng trừng hắn.
Ngô Du giơ tay, đầu ngón tay trượt xuống theo khuôn mặt Trần thiếu, khẽ nói: “Trông có chút tiều tụy, anh không ngủ được sao?”
Trần thiếu mơ hồ cảm thấy thái độ của Ngô Du có chút khác lạ, nhưng lại không thể nói rõ khác lạ chỗ nào, hắn quay mặt đi: “Mẹ nó rốt cuộc mày muốn nói gì.”
“Ồ, để tôi nghĩ xem. Thứ nhất, cha mẹ anh giờ vẫn ở nhà, trừ việc không thể tự tiện ra ngoài thì chi phí ăn ở chẳng kém trước kia, anh có thể yên tâm, tôi sẽ cho người phụng dưỡng họ.”
Trần thiếu hừ lạnh một tiếng.
“Thuộc hạ trước của bang Thanh Nham giờ đã phần lớn tự nguyện quy thuận hội Băng Sương, số không muốn thì cần anh ra mặt thuyết phục. Chung quy, anh cũng không hy vọng số thuộc hạ trung thành ấy đều chết hết chứ.”
Trần thiếu hung tợn trừng hắn: “Mày bảo tao đi thuyết phục họ? Tao sẽ bảo họ rời khỏi Trùng Khánh, không quay về nữa.”
Ngô Du cười: “Vậy cũng được, tôi cũng chưa đến mức luyến tiếc họ lắm, có điều đến lúc đó, anh sẽ chỉ còn lại một thân một mình.”
“Không phải chuyện này đúng ý mày sao.”
“Phải, đúng ý tôi.” Ngô Du cười mờ ám: “Đến lúc đó, chẳng phải anh sẽ mặc tôi muốn gì làm nấy hay sao.”
Trần thiếu cả giận: “Đừng có mơ, có giỏi mày giết tao đi.”
“Tôi không giết anh chẳng liên quan đến chuyện tôi có giỏi hay không, chỉ là tôi không nỡ để anh chết mà thôi. Hơn nữa, nếu anh chết rồi, tôi giữ cha mẹ anh lại có ích lợi gì? Vì họ, anh phải ngoan ngoãn mà sống, biết chưa?” Ngô Du ngả ngớn vỗ mặt Trần thiếu.
Trần thiếu không nhịn được vươn cánh tay không bị còng hòng bắt lấy tay Ngô Du, kết quả bị Ngô Du tóm lại. Ngô Du cười cợt: “Tính mạng cả nhà anh đều nằm trong tay tôi, tốt nhất là anh vẫn cứ nên biết điều một chút.”
Trần thiếu nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
“Trần thiếu, anh có biết chỗ thất bại nhất của mình là gì không?”
Trần thiếu mím môi không nói.
“Thứ nhất, anh nhìn thấy tôi, nghe được tên tôi song lại không có chút ấn tượng nào về tôi nếu ngay từ đầu anh có thể nhận ra tôi, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này. Thứ hai, anh hiểu tôi quá ít, sao anh có thể để tình nhân của mình đến quyến rũ tôi cơ chứ? Cô ta rất đẹp, đáng tiếc, tôi quên nói với anh…” Ngô Du áp sát vào tai Trần thiếu, khẽ nói: “Tôi thích đàn ông.”
Trần thiếu mắt mở trừng trừng, muốn rút tay về song Ngô Du lại siết tay hắn đến đau. Ngô Du nhìn sự hoang mang trong mắt hắn, tâm trạng cực tốt: “Anh đang sợ ư?”
Trần thiếu trầm giọng: “Mày muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói, tôi thích nhất chính là mẫu đàn ông như anh.” Ngón tay Ngô Du lướt qua đường cong ***g ngực Trần thiếu, cười nhẹ: “Người như anh… ngạo mạn không coi ai ra gì, lúc tỏ vẻ khuất nhục nhất định vô cùng xinh đẹp.”
Hai mắt Trần thiếu mở trừng: “Mẹ nó mày muốn chết à!”
Ngô Du cười phá lên: “Trần thiếu, nhìn tình cảnh của anh bây giờ đi, anh không cảm thấy tôi có thể thích anh là một chuyện tốt hay sao. Nếu lúc đầu anh tự mình ra trận quyến rũ, nói không chừng bây giờ tôi đã sớm xuống địa ngục rồi.”
Trần thiếu giãy giụa mãnh liệt, từ Ngô Du tỏa ra hơi thở nguy hiểm khiến hắn kinh hãi. Đáng tiếc hắn chưa thể thoát khỏi bàn tay Ngô Du thì đã bị Ngô Du bóp cằm, nụ hôn nóng như lửa ép xuống, thô bạo chà đạp môi hắn. Trần thiếu từng nghĩ tới kết cục của mình khi rơi vào tay Ngô Du, có lẽ là tra tấn, là ngược đãi, cùng lắm là chết, nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ Ngô Du lại có ý định ấy với mình! Nụ hôn tràn ngập xâm lược kia khiến hắn kinh hãi, toàn thân run rẩy, hắn há miệng, cắn mạnh vào đôi môi