Thành Thiên Bích trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Tôi cũng cảm thấy ‘gió’.”
Thành Thiên Bích nói nhỏ: “Từ từ đặt ba lô xuống đất.”
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, cậu cũng phát hiện ra con khỉ này vẫn một mực nhìn chòng chọc vào cậu. Có lẽ đây là vật nuôi mà gia đình này nuôi, người đi rồi nhốt nó vào trong nhà. Bây giờ tất cả thực phẩm đều đã hỏng, nhất định nó đã rất đói.
Tùng Hạ nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của con khỉ, vừa rón rén đặt ba lô sau lưng xuống đất, thậm chí còn kéo khóa ra, tỏ vẻ thành ý. Cậu sợ con khỉ này đột nhiên nhảy lên, dù ánh mắt có thể bắt kịp nhưng thân thể cậu không đủ thời gian phản ứng. Cậu không muốn chết.
“Lui về sau.” Thành Thiên Bích lại nói.
Tùng Hạ lui về sau một bước nhỏ, con khỉ đột nhiên trừng to hai mắt nhìn cậu, la hét dữ dội.
“Đừng nhúc nhích.” Thành Thiên Bích nhẹ giọng: “Đừng lui nữa, nó muốn ăn chính là anh.”
Bắp chân Tùng Hạ như nhũn ra, giọng nói cũng thay đổi: “Sao cậu biết.” Sau khi hỏi xong, cậu biết mình đã hỏi một câu vô nghĩa. Người con khỉ nhìn chằm chằm chính là cậu, nó căn bản không thèm nhìn đống thức ăn trên mặt đất.
“Có thể thực phẩm đã biến chất, khứu giác loài khỉ nhạy hơn con người một ngàn lần, nó ngửi thấy chỉ có chúng ta mới là đồ ăn tươi sống.”
Thành Thiên Bích nói không sai, khi mở ba lô, cậu nhìn thấy túi lạp xưởng được đóng gói chân không đã phồng lên. Con khỉ này lại chọn “thức ăn” tương đối gầy yếu là cậu chứ không phải Thành Thiên Bích cao lớn khỏe mạnh lại giơ vũ khí, mẹ nó chứ đúng là thông minh!
Tùng Hạ run giọng: “Vậy làm sao bây giờ.”
“Lát nữa tôi bảo anh chạy, anh hãy chạy nhanh vào nhà bếp, đừng lo chuyện gì khác, nhớ chặn cửa lại.”
“Vậy còn cậu?”
“Không phải lo.”
Tùng Hạ hít sâu mấy hơi, nỗ lực khắc chế thân thể run rẩy.
Thành Thiên Bích đột nhiên hô to một tiếng: “Chạy!” rồi đột nhiên nổ bốn phát súng vào con khỉ đang núp sau sô pha.
Tùng Hạ quay đầu chạy vào nhà bếp, con khỉ tức giận rú lên chạy về phía đầu kia sô pha. Thành Thiên Bích cũng nhân cơ hội muốn xông vào phòng ngủ, không ngờ con khỉ nhảy vật lên sô pha, điên cuồng nhào vào tấn công hắn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu gay mũi, bộ lông dày của con khỉ dính máu đỏ tươi, đau đớn đã cho nó kích thích cực lớn. Nó bỏ qua con mồi ngon miệng là Tùng Hạ, tấn công Thành Thiên Bích, kẻ làm nó bị thương.
Thành Thiên Bích cầm trên tay khẩu súng lục kiểu 54 [17] do Trung Quốc sản xuất, chỉ có 7 viên đạn, nay đã bắn 5 viên, hiện tại chỉ còn 2 viên đạn. Hắn không chút suy nghĩ, khi con khỉ lao đến chính diện, nã hai phát súng vào ngực nó.
[17] Súng lục kiểu 54:
Nào ngờ, trúng hai viên đạn ở vị trí gần như thế chỉ khiến con khỉ lảo đảo hai bước, nó vẫn ngoan cố tấn công hắn. Con khỉ hai mắt đỏ máu, hiển nhiên đã giận điên lên. Không quá hai giây, nó đã lao đến được trước mặt Thành Thiên Bích, lập tức đè hắn xuống đất, cái miệng to như chậu máu muốn cắn phập vào cổ hắn.
Thành Thiên Bích dùng súng lục nhét vào miệng nó, khẩu súng vừa vặn mắc vào răng. Nó rú lên, dùng móng cào lên mặt Thành Thiên Bích. Hắn đưa tay ra đỡ, bị cào ra ba vết máu.
…
Tùng Hạ nghe thấy tiếng vật lộn bên ngoài, sợ đến cả người run lên. Cậu run rẩy rút súng ra. Cậu không thể nhìn Thành Thiên Bích bị khỉ cắn chết mà thờ ơ được. Huống hồ, nếu Thành Thiên Bích chết, cậu cũng không sống thêm được bao lâu.
Cậu mở sập cửa ra, thét lên một tiếng, cố gắng hấp dẫn lực chú ý của con khỉ.
Con khỉ hoàn toàn không có phản ứng, cây súng kia mắc vào răng, nó lại không nhổ ra được, tức giận đến hú hét ầm lên.
Thành Thiên Bích bị nó cào ra vài vết máu, lớn tiếng hô: “Bắn!”
Tùng Hạ há miệng, run rẩy giữ cò súng, Thành Thiên Bích nhìn dáng vẻ của cậu, biết không thể trông cậy vào người này. Lần đầu tiên dùng súng lại gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, Tùng Hạ sớm đã quăng hết những thứ hắn dạy ra sau đầu, thậm chí còn chưa kéo chốt lại.
Trên cánh tay Thành Thiên Bích, máu chảy liên tục, đau đớn không ngừng kích thích thần kinh hắn. Hắn có cảm giác da đầu tê dại đi. Con khỉ lại tung vuốt đến, hắn nghe thấy tiếng gió lao theo tiếng móng vuốt.
Không… không chỉ nghe thấy… dường như hắn còn “nhìn” thấy hình dạng móng vuốt phá vỡ không khí, đang vung đến đầu hắn tạo ra một quỹ tích gió trong không khí. Hắn trợn to hai mắt, thấy móng vuốt to bè của con khỉ kia thay đổi hướng tấn công trước mặt hắn. Dường như trong khoảnh khắc đó, bị một bàn tay vô hình nào đó thúc đẩy, hắn lập tức chuyển sang quỹ đạo khác, khiến con khỉ vồ vào khoảng không.
Thành Thiên Bích nắm lấy cơ hội duy nhất này, từ phía dưới con khỉ xông lên, ôm lấy cánh tay nó đè xuống. Con khỉ nghiêng ngả, Thành Thiên Bích giơ nắm đấm lên, đấm thật mạnh vào huyệt Thái Dương của nó.
Khi vung nắm đấm, hắn lại “nhìn” thấy quỹ tích gió. Cảm giác kia vô cùng kỳ diệu, giống như quỹ tích đang thay đổi theo ý chí của hắn. Hắn muốn lực cản của gió tác động lên nắm đấm của mình giảm xuống mức thấp nhất, thậm chí còn muốn gió trợ lực cho mình. Trong giây phút đó, hắn thật sự cảm giác được nắm đấm của mình trở nên nhẹ nhàng, rắc một tiếng, hắn đánh trúng huyệt Thái Dương của con khỉ, một đấm này bất luận là tốc độ hay sức mạnh đều là thứ hắn chưa bao giờ có được.
Con khỉ bị choáng dưới nắm đấm này, lắc đầu dữ dội muốn tránh. Thành Thiên Bích túm lấy bộ lông dày, lại đấm vào huyệt Thái Dương của nó, đấm đến khi nhãn cầu con khỉ biến thành màu đỏ như máu, cuối cùng không còn sức lực đổ xuống mặt đất.
Tùng Hạ khiếp sợ nhìn cảnh tượng này. Cậu không chỉ kinh ngạc trước sự hung hãn của Thành Thiên Bích, điều khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên nhất là cậu cảm giác được nắm đấm của Thành Thiên Bích như mang theo cả gió, tốc cực cực nhanh, giống như trước khi nắm đấm của Thành Thiên Bích tung ra, gió đã đến trước một bước. Gió thổi bay bộ lông dày nặng của con khỉ. Cậu nghĩ là mình nhìn lầm rồi. Con người có thể đạt được tốc độ và sức mạnh này hay sao?
Trong đầu cậu hiện lên cảnh người phụ nữ đẩy bay ông chủ tiệm hải sản hôm nọ.
Thành Thiên Bích há miệng thở phì phò, một tay còn túm chặt lông con khỉ, tay kia nắm chặt thành đấm, máu tươi trên cánh tay không ngừng nhỏ giọt xuống đất từ nắm đấm, nhìn thấy mà giật mình.
Tùng Hạ nhỏ giọng nói: “Nó… chết rồi à?”
Thành Thiên Bích nghiêng đầu qua chỗ khác, gương mặt bị mồ hôi và máu loãng thấm