Bề ngoài, nơi này có ít động vật biến dị, là thiên hạ của loài người, dường nhưtương đối an toàn, nhưng thế giới loài người tranh giành cấu xé lẫn nhau là chủ đề muôn thuở, họ mang theo nhiều đồ đạc như vậy, quả thật chính là một miếng thịt lớn béo bở.
Sau một hồi nghỉ ngơi và hồi phục, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Vì muốn giảm bớt phụ trọng cho A Bố, năm người họ đều ngồi vào Lộ Bá, trong xe bởi vì chất đầy xăng, không gian chật hẹp, năm người nhét chung một chỗ, bầu không khí có chút áp lực.
Qua hồi lâu, Đường Nhạn Khâu mở miệng: “Liễu tiên sinh, vừa rồi cám ơn anh ra tay tương trợ, nhưng năng lực của anh tại sao lại th…”
Tùng Hạ một tay bịt miệng Đường Nhạn Khâu, làm một động tác suỵt.
Liễu Phong Vũ trừng hắn một cái.
Tùng Hạ thấp giọng giải thích: “Liễu ca là dị chủng hoa đại vương, loại hoa này… chính là như vậy, nhưng anh ấy không thích người khác nói thế.”
Đường Nhạn Khâu hiểu rõ, gật đầu.
Bầu trời dần sáng lên, tầm nhìn cũng rộng mở không ít, mặt đường vẫn rất không bằng phẳng như cũ, nhưng hiện tại họ chỉ còn lại một chiếc xe xăng. Đàn ông, thanh niên trai tráng của khu công nghiệp thay phiên nhau đẩy, cuối cùng vượt qua từng cửa ải khó khăn.
Sau khi đi hai ngày một đêm, cuối cùng họ đã tới Trùng Khánh.
Phía trước cách đó không xa chính là trạm thu phí cao tốc, bây giờ vô cùng tan hoang, sớm đã mất đi tác dụng vốn có của nó, lại trở thành một trạm kiểm soát. Trước trạm thu phí có bộ đội đứng gác, hai con chó German Shepherd [72] màu đen cao hơn ba mét đứng thẳng hai bên trạm thu phí, cổ đeo một miếng vải thêu quân hiệu, có chút thô ráp, nhưng nhìn vẫn rất uy phong.
[72] German Shepherd: Còn gọi là chó chăn cừu Đức, hay chó nghiệp vụ, lưng có màu đen, tổ tiên của giống chó này được lai từ chó và chó sói nên giống chó này có bản tính hung hãn của chó sói và ngoan ngoãn của chó thường, được dùng nhiều trong quân đội.
Thấy đoàn người chừng một trăm người này, đội giải phóng quân canh phòng ngăn cản họ lại: “Xin hỏi mọi người từ đâu đến?”
Ông Trương cười nói: “Từ Quý Châu.”
“Trong xe xăng là xăng ư?”
“Là xăng.”
“Chúng tôi muốn kiểm tra một chút.”
“Được, mời ngài.”
Người nọ thổi còi một tiếng, con chó nghiệp vụ chạy tới. Giống chó này thân cao chân dài, cơ thể có đường cong mượt mà, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn nó.
A Bố dùng móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi đất, nhìn không chớp mắt con chó nghiệp vụ kia, con German Shepherd cũng cảnh giác nhìn nó.
“Uy Uy, lại đây.” Người nọ lại thổi một tiếng còi, gọi con chó đến trước xe xăng.
Con chó nhảy đến trước mặt xe, cẩn thận đánh hơi, kiểm tra xe xăng xong lại kiểm tra Lộ Bá một lần, giải phóng quân chỉ vào vũ khí trong xe hỏi: “Những thứ này từ đâu mà có?”
Ông Trương cười nói: “Đều là đổi từ trước.”
“Có thể mang vũ khí, nhưng không được phép lạm dụng, trong thành phố không cho phóng hỏa giết người cướp bóc, hễ phát hiện thấy ai thì lập tức xử trí, nhẹ thì đuổi ra khỏi thành phố, nặng thì bắn chết tại chỗ. Thức ăn tự lo liệu, có điều mấy người nhiều người như vậy, vào thành rồi có thể đi tìm việc làm, đừng có gây sự, hiểu không?”
Ông Trương ra sức gật đầu, trong mắt đầy hy vọng: “Chúng tôi hiểu rồi, chúng tôi hiểu rồi.”
“Còn nữa, dị nhân sau khi vào thành có thể đến chỗ quản lý đăng ký, mỗi ngày có thể được lĩnh khẩu phần theo quy định.”
“Vâng, dạ, dạ, cám ơn anh lính.”
“Vào đi, đồng nghiệp áo xanh kia của tôi, mọi người hãy đi cùng anh ta, anh ta sẽ phân chỗ ở cho mọi người, nhanh tay nhanh chân lên một chút, chuyên viên cấp trên nói sẽ hạ nhiệt độ ngay giờ đấy.”
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Có thể dự đoán thời tiết ư…”
Trang Nghiêu nói: “Chỉ cần có dụng cụ, không có việc gì khó.”
“Trùng Khánh là thành phố chuẩn mực dành cho con người nhất mà tôi đã từng gặp cho đến nay, tôi nghĩ ở đây, chúng ta có thể thu hoạch được rất nhiều tin tức.”
Trang Nghiêu cười lạnh nói: “Đừng nghĩ mọi chuyện tốt như vậy, số xăng này, ông phải cử người canh gác 24/24. Nói là không cho giết người phóng hỏa cướp bóc, nhưng thành phố nhiều người như vậy, có kẻ mang vũ khí, có dị nhân, họ quản được bao nhiêu?”
Đường Nhạn Khâu nói: “Không sai, phải cử người canh gác bất cứ lúc nào, sau khi vào thành phố, phải đổi nhiều vũ khí một chút.”
Ông Trương nghĩ chu đáo hơn họ nhiều lắm, ông ta cầm một miếng thịt khô đông lạnh đi tới trước mặt người đàn ông trung niên mặc áo xanh, nở nụ cười lấy lòng: “Đại ca, chỗ ở trong thành được chia thế nào ý nhỉ?”
“Cư dân vốn sống trong thành phố thì sống ở nhà mình, nhà cửa thuộc về người có quyền sở hữu, chỉ cần họ vẫn ở Trùng Khánh thì vẫn do họ tự lo liệu, tất cả những phòng trống khác do quân đội quản lí, do quân đội phân phối.”
“Chúng tôi có nhiều người như vậy…”
“Mấy người ấy à, nhiều quá, đến trại tạm thời của quân đội đi.”
Ông Trương hỏi: “Doanh trại có điều kiện như thế nào?”
Người đàn ông không nhịn được nói: “Che gió che mưa khó giữ ấm, đã đủ chưa.”
Ông Trương níu tay áo gã ta lại, đưa thịt khô cho gã, cười nói: “Đại ca, anh thấy đó, chúng tôi có nhiều người như vậy, còn có người già và trẻ con, anh phân chỗ nào đó tốt tốt cho chúng tôi được không? Tốt xấu cũng phải xây bằng xi-măng chứ, nếu không hạ nhiệt độ một cái, không phải sẽ chết rét hay sao. Đại ca, chúng tôi mang theo không ít xăng, chỉ cần anh hỗ trợ…”
Người đàn ông híp mắt lại nhìn họ một chút, nhét thịt khô vào trong quần áo: “Đi thôi, tôi kiếm chỗ cho mấy người, xem có khách sạn hay gì không, có điều, số xăng này, tôi muốn ba phần.”
Ông Trương hơi biến sắc, người này đúng là tham lam.
“Thế nào, không muốn à. Tôi chỉ là một nhân viên chia chác nho nhỏ, không thể tự làm chủ được, còn phải thông qua quan hệ với người thật sự làm chủ nữa. Nếu ông không muốn thì tự đi mà nghĩ cách.”
“Đừng đừng, đại ca, được, ba phần thì ba phần.”
“Mấy người đến ký túc xá chờ trước đi, có tin gì tôi sẽ đi tìm mấy người.”
“Dạ, dạ.”
Đoàn người đi theo người này vào trong thành phố.
Trùng Khánh đúng là thành phố có tình trạng tốt nhất trong những thành phố mà họ đã đi qua. Trong thành phố chủ yếu là đường núi, có người làm cỏ định kỳ, hơn nửa số nhà trong thành phố đều có người cư trú. Chỉ cần là nhà có người thì hư hao không tính là quá nghiêm trọng. Về phần những người quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt đang gặm cỏ dại mà họ dễ dàng bắt gặp được ở trên đường, ở trong mắt họ đã trở nên rất bình thường rồi.
Nhìn thấy xăng, trong mắt rất nhiều người trên đường đều lộ ra vẻ tham lam, nhưng lại sợ họ có nhiều người, không dám cướp.
Đi qua mấy quảng trường đổ nát, đoàn người đi hơn một tiếng, cuối cùng đã tới được trại tạm thời. Trong trại tạm thời, khắp nơi đều là những dãy nhà kho cũ nát lẫn với những lều trại quân dụng mà thành “ký túc xá”, điều kiện gian khổ hơn khu công nghiệp rất nhiều, có điều so với khu công nghiệp mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị tập kích, ở đây có vẻ an toàn hơn một chút.
Trong trại tạm thời có rất nhiều người đang cầm nồi niêu, nấu vài món ăn không nhìn ra là từ nguyên liệu gì, có vài cái nồi bên trong còn thoang thoảng mùi thối. Thỉnh thoảng có một hai cái nồi bay mùi thịt, người xung quanh đều dùng ánh mắt lóe ra màu xanh nhìn chằm chằm vào nó, nhưng sợ trong trại tạm thời có nhiều giải phóng quân đang cầm súng tuần tra, không ai dám vi phạm.
Nói là trại tạm thời, nhưng đây như một trại tị nạn vậy. Không! Đây chính xác là một trại tị nạn, thu nhận người từ bên ngoài đến, vô gia cư, không nơi nương tựa.
Tùng Hạ nghe ngóng được vài chuyện, những người trong trại tạm thời đều là người từ bên ngoài đến, không phải là dị nhân, cũng không có người nhà hay bạn bè là dị nhân. Những ngôi nhà trống xây bằng xi-măng trong thành phố đều để lại cho người hữu dụng, ví dụ như người nhà của dị nhân, hoặc là những người mang theo đồ đạc quan trọng cũng có thể dùng những thứ đó của mình mua từ chủ sở hữu bất động sản hoặc chính phủ một căn nhà. Những căn nhà có giá cao ngất ngưởng nay trở thành câu chuyện xa xôi, hiện nay một căn nhà có thể chỉ dùng một khẩu súng, một túi lương thực, một chút thuốc men là có thể đổi được. Mà vừa vặn mấy thứ này, rất nhiều người không có.
Cho đến lúc đi đến nơi này, ông Trương mới phát hiện mình đã bị lừa. Số xăng mà họ mang tới, chỉ cần