Họ lợi dụng bang Thanh Nham quét sạch bang Hồng Uy, chiêu mượn đao giết người này tuy hữu dụng, nhưng cậu không khỏi chột dạ.
Trong thời gian chờ đợi, đối phương đưa cho Tùng Hạ một ly cà phê, trước đây cậu cũng không thích uống thứ này, bây giờ lại hận không thể liếm sạch cả ly. Từ trình độ bảo dưỡng của biệt thự này đến chất lượng sinh hoạt tổng thể của bang Thanh Nham đều khác biệt với thế giới bên ngoài. Thảo nào ở đây có rất nhiều dị nhân tình nguyện không đến chỗ quân đội đăng ký, không lĩnh một phần lương thực cứu tế mỗi ngày mà lại chọn gia nhập vào một bang phái. Ở đây chẳng những có thể được sống tốt, hơn nữa ‘đứng dưới đại thụ được hóng gió mát’, đối với bản thân và người nhà thì đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Tùng Hạ nhìn về phía ngoài cửa sổ, một người đàn ông cao lớn anh tuấn chừng ba mươi tuổi được mọi người vây quanh đang đi đến.
Người đàn ông phân chia chỗ ở vội vàng đứng lên, còn nháy mắt cho Tùng Hạ. Tùng Hạ cũng đứng lên, cậu đoán người này chính là Trần thiếu – lão đại bang Thanh Nham trong miệng bọn họ, cũng là con trai Phó tư lệnh quân khu thứ hai của Trùng Khánh. Tuy nói là Phó tư lệnh, nhưng hai tháng trước, Tổng tư lệnh đã bị động vật biến dị tập kích mà trọng thương bỏ mình, trên thực tế mọi quyền hành trong quân khu thứ hai đều nằm trong tay Phó tư lệnh Trần.
Bề ngoài, bang Thanh Nham là một bang phái độc lập, kỳ thật gọi là chi nhánh trực thuộc của quân đội cũng không sai, được quân đội giúp đỡ xây dựng để tiến hành hạn chế các thế lực dân gian, rất nhiều chuyện mà quân đội không tiện đứng ra xử lý thì đều giao cho bang Thanh Nham. Bởi vậy bang Thanh Nham là thế lực lớn nhất ở Trùng Khánh.
Người đàn ông cao gầy dẫn Trần thiếu vào nhà, chỉ vào Tùng Hạ nói: “Trần thiếu, chính là người này.”
Tùng Hạ nở nụ cười nhún nhường: “Chào ngài.”
Trần thiếu quan sát cậu một lượt: “Người ở đâu tới.”
“Nguyên quán Thiên Tân, công tác ở Vân Nam.” Tùng Hạ vừa nhìn đã biết người này tương đối khôn khéo, những chỗ không cần nói dối thì cậu đều nói thật.
“Không phải mấy người đến từ Quý Châu sao?”
“Chúng tôi chạy từ Vân Nam tới Quý Châu.”
“Hai chỗ kia thế nào rồi?”
Tùng Hạ cười khổ: “Ngài xem, nhiều người chạy đến Trùng Khánh như vậy, cũng đủ biết hai chỗ kia thế nào rồi.”
Trần thiếu gật đầu: “Thuật lại chân tướng vụ xe xăng cho tôi.”
Tùng Hạ dựa theo tình hình thực tế mà nói: “Tôi và mấy người bạn muốn đến Trùng Khánh, trên đường đã đi qua một khu công nghiệp, trong khu công nghiệp có rất nhiều xăng. Bang Hồng Uy thường xuyên phái người khác tới cướp, chúng tôi hết cách, chỉ có thể hợp lực với người trong khu công nghiệp giết gã đầu trọc, mới đến được Trùng Khánh.”
Trần thiếu đốt một điếu thuốc: “Mấy người giết gã đầu trọc? Mấy người là ai?”
Tùng Hạ cười nói: “Là bạn của tôi, có một người tiến hóa ngược lớp chim, có một dị chủng thực vật, chúng tôi còn có một con mèo rất lớn, chủ yếu là dựa vào con mèo kia.”
“Ừm, tôi cũng nghe nói về nó, cao bảy mét, là động vật biến dị lớn nhất trên lục địa mà tôi đã từng nghe, người tiến hóa ngược lớp chim kia tôi cũng đã nghe nói qua, rất có danh tiếng ở Trùng Khánh. Người của bang Hồng Uy mãi mà chưa thu phục được hắn.” Trần thiếu liếc mắt nhìn Tùng Hạ: “Vậy còn cậu? Cậu và một đứa bé, còn có một người đàn ông khác thì làm gì?”
Tùng Hạ đã sớm nghĩ tốt lý do, nay nói ra: “Tôi và đứa trẻ kia đều là người thường, một người khác là bạn của tôi, trước kia là quân nhân, là dị nhân thị lực năng lượng Mộc.”
Trần thiếu nheo mắt lại: “Chỉ bằng mấy người thế này mà giết được nhóm đầu trọc ư? Bọn chúng bình thường có ít nhất chừng mười người ở cứ điểm đấy, lại còn nuôi hai con chó rất hung dữ, chỉ bằng sức của mấy người?”
“Trong khu công nghiệp còn có những dị nhân khác, chúng tôi cũng còn chút vũ khí, có thể do may mắn chiếm đa số. Tuy đã tổn thất không ít người, nhưng phần lớn mọi người vẫn đến được Trùng Khánh.”
“Cậu làm thế nào để cam đoan chiếc xe xăng kia vẫn còn ở đó?”
Tùng Hạ cười nói: “Tôi không thể cam đoan nó còn ở đó, nhưng nó nhất định chưa đi được xa, chúng tôi cũng vì đường xá khó đi, bất đắc dĩ mới phải bỏ lại một chiếc, trừ phi có một đại lực sĩ có thể nhấc nó lên rồi chạy, nếu không từ hôm qua đến hôm nay mới bảy, tám tiếng, dù đi thì nó cũng chưa đi được bao xa.”
“Muốn ra khỏi thành một chuyến cũng không dễ dàng gì, nếu đụng phải bang Hồng Uy, không tránh được sẽ tổn thất người. Nếu tin tức cậu nói có một chữ là giả, cậu biết hậu quả rồi chứ?”
Tùng Hạ sợ hãi: “Trần thiếu, tôi tuyệt đối không dám. Chúng tôi có nhiều người như vậy, phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em, sống ở khu công nghiệp bị bang Hồng Uy hành hạ đến nỗi không sống nổi nữa nên mới mạo hiểm đến Trùng Khánh. Đến được đây rồi chỉ muốn có được một chốn an thân thôi. Chúng tôi đã giết người của bang Hồng Uy, sợ bị trả thù, chỉ mong sau này được núp dưới trướng Trần thiếu, cho hơn một trăm người chúng tôi một con đường sống.”
Trần thiếu nhìn thái độ coi như thành khẩn của cậu, hít một hơi thuốc lá thật sâu, nói với người đàn ông cao gầy kia: “Chuẩn bị xe, chuẩn bị người, đi.”
“Rõ.”
Tùng Hạ không ngờ, chiếc xe trong miệng Trần thiếu… là xe ngựa.
Hai con ngựa cao gần bốn mét đứng trên đường giống như cột nhà, phía sau, chúng kéo một chiếc xe to lớn, là một chiếc xe ván gỗ rất đơn sơ. Để đề phòng chấn động, trên tấm gỗ còn trải một cái đệm rất dầy, có thể cho rất nhiều người ngồi.
Tùng Hạ cùng hơn mười người lên xe, ngồi ở trong góc, lo sợ bất an. Cậu biết xung quanh mình đều là dị nhân, hơn nữa có đủ loại thuộc tính năng lượng, những người này nhìn bề ngoài thì không khác gì người bình thường, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành Diêm vương lấy mạng cậu. Họ lợi dụng bang Thanh Nham quét sạch bang Hồng Uy, chiêu mượn đao giết người này tuy hữu dụng, nhưng cậu không khỏi chột dạ.
May mà họ không biết mình có năng lượng vô thuộc tính, lát nữa nếu thật sự có đánh nhau, cậu tìm một chỗ tránh đi là được, đúng rồi, trốn ở bên người vị Trần thiếu kia.
Chiếc xe ngựa này chuyển động, đường trong thành coi như đỡ, khi ra khỏi thành, Tùng Hạ mới biết ngồi trên chiếc xe ngựa này khiếp người thế nào. Hai con ngựa mỗi chân dài hơn một mét chạy nhanh như bay, mặt đường lại gồ ghề, xe ngựa gần như là đạp vỡ mặt đất lao về phía trước, Tùng Hạ nắm chặt lấy mép xe, sắp ói cả ra rồi.
Trên xe những người khác cũng không chịu nổi, nhưng cũng chỉ có thể cố mà chịu đựng.
Thức ăn cho ngựa còn dễ kiếm, còn xăng bây giờ thì chẳng có ai luyện, thứ quý giá như vậy, không đến thời khắc cực kỳ đặc biệt họ không được dùng. Bây giờ Tùng Hạ mới biết, họ dùng nhiều xe đi đường xa như vậy là chuyện xa xỉ đến nhường nào.
Tùng Hạ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn sớm ít nhất là một tiếng so với thời gian họ đã giao hẹn từ trước. Họ tính rằng người của bang Thanh Nham sẽ lái xe, không ngờ xe ngựa này còn nhanh hơn cả xe hơi, nếu họ đến quá sớm, sợ rằng sẽ đến trước bang Hồng Uy, đến lúc đó bang Hồng Uy chưa chắc đã dám cướp lại.
Chuyện này không thể được.
Tùng Hạ âm thầm thúc đẩy sự co bóp của dạ dày, cuối cùng nôn ọe.
“Fck!” Một gã đàn ông to con đẩy Tùng Hạ ra, trên giày gã bị cậu nôn trúng, sắc