Có bao giờ tâm trí của hắn lại trở nên dễ dàng dao động như vậy.
Trang Nghiêu nhìn họ một chút: “Nếu chúng ta đến Bắc Kinh thì sẽ phải đối mặt với tình huống này, như vậy chúng ta nhất định phải sớm lo liệu trước, bởi vì bất kì ai ở đây đều có thể trở thành miếng mồi năng lượng cho người khác, đến lúc đó không phải là chuyện chúng ta an phận thủ thường là có thể đảm bảo bình an.”
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu hơi tái đi, thở dài: “Quá hiểm ác.”
“Tiếp theo, tôi sẽ nói thu hoạch lớn thứ hai của tôi.” Trang Nghiêu nói: “Là về động đất.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nó.
Trang Nghiêu nói: “Ông giáo sư già kia nói cho tôi biết, khoảng một tháng trước khi xảy ra trận động đất, từng có một đội nghiên cứu khoa học của Bắc Kinh và quân đội tạo thành một đoàn thám hiểm đến Golmud, khi đến Trùng Khánh thì đã ở lại đây trong một khoảng thời gian ngắn.”
Sắc mặt Thiên Bích hơi thay đổi, song lập tức khôi phục như thường.
Nhưng nét mặt đó dù cực kỳ nhỏ, sự biến hóa chỉ có một chút thay đổi cỏn con cũng bị Trang Nghiêu mẫn cảm bắt được, nó híp mắt lại, bổ sung: “Bởi vì lúc đó ở Trùng Khánh đang làm công cụ nghiên cứu tế bào gốc của Nhật Bản, từng nhiều lần mời chuyên gia ở Bắc Kinh thảo luận. Lúc đó trong số người được mời có hai người ở trong đoàn thám hiểm đó, cho nên họ tới Trùng Khánh, sau ba ngày ở Trùng Khánh mới từ đây đi đến Golmud. Lúc đó, một nhà khoa học trong nhóm thám hiểm là bạn tri kỉ nhiều năm của lão giáo sư, từng âm thầm tiết lộ mục đích của nhóm khi đến Golmud, nói là phát hiện ra nguồn sinh lực khổng lồ kiểu mới, là một ‘phát hiện vĩ đại có thể thay đổi toàn bộ thế giới’. Tuy ông ta nói rất mơ hồ, nhưng rất hiển nhiên, nguồn sinh lực mà họ đã phát hiện ra chính là năng lượng vô thuộc tính.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chuyện này tuyệt đối thuộc về bí mật tối cao, dù nhà khoa học kia bí mật tiết lộ cho lão giáo sư, ông ta có lý do gì lại nói cho cậu biết.”
Trang Nghiêu cười nhạt một cái: “Trong lúc tận thế, để tra rõ nguyên nhân trận động đất, chí ít thì ở Trùng Khánh, chuyện này đã không còn là bí mật ở Sở nghiên cứu nữa. Dù sao thì chuyện lúc đó đoàn thám hiểm đến Golmud có rất nhiều người biết. Tôi nghĩ họ tuyệt đối không ngờ rằng, khi đến Golmud lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, lúc đó chỉ ôm mục đích thám hiểm mà đi thôi, cho nên chỉ giấu diếm mục đích, không giấu diếm hành trình. Sau khi họ đi một tháng thì động đất xảy ra, rất khó khiến người ta không liên tưởng hai chuyện này lại với nhau. Có điều đối với người ngoài là tôi đây mà nói, chuyện này vẫn coi như không tiện để lộ, cho nên tôi đã tiến hành một vài ám chỉ với đầu óc ông ta, hàn huyên với ông ta trong ba tiếng, để ông ta từ từ buông lơi cảnh giác, ông ta mới miễn cưỡng lộ ra vài câu.”
Tùng Hạ nói: “Cho dù họ đến Golmud để khai quật năng lượng vô thuộc tính, nhưng cũng không thể chứng minh họ có liên quan đến trận động đất được. Trận động đất cũng không phải vì thế mà tạo thành.”
“Không sai, họ không thể gây ra trận động đất, nhưng năng lượng vô thuộc tính thì có thể. Năng lượng vô thuộc tính có thể thay đổi giống gene của toàn thế giới trong một khoảng thời gian ngắn, vậy thì một trận động đất thì có là gì.”
Tùng Hạ trầm tư: “Nếu là như vậy, chẳng lẽ là họ đã tạo ra sự bùng nổ năng lượng vô thuộc tính?” Trong đầu cậu đột nhiên vang lên tiếng thở dài xa xưa già nua khi lần đầu tiên cậu tiến vào hư không trong ngọc cổ, giọng nói kia đã nói: “Tỉnh lại rồi, rốt cuộc nó đã tỉnh lại rồi…”
Là cái gì đã tỉnh lại? Lẽ nào giọng nói kia ám chỉ năng lượng vô thuộc tính đã thức tỉnh?
Trang Nghiêu nói: “Bất luận năng lượng gì cũng có thể bị kiểm tra đo lường ra, mà nguồn sinh lực khổng lồ do đoàn thám hiểm tra ra chắc là ngọc Con Rối, tôi đoán rằng, ngọc Con Rối là một cái lọ chứa đựng năng lượng vô thuộc tính.”
Tượng thông tin mà Đường Nhạn Khâu biết quá ít, nghe họ nói chuyện mà như lọt vào trong sương mù, thế nhưng vẫn bắt được một vài tin tức quan trọng.
Tùng Hạ lẩm nhẩm: “Cho nên, động đất xảy ra có liên quan đến việc khai quật ngọc Con Rối.”
“Không sai, nhất định có liên quan.”
Liễu Phong Vũ đột nhiên hỏi: “Có tin tức gì về đoàn thám hiểm kia không?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Chuyện này thì không biết, nếu như đoàn thám hiểm ấy vẫn chưa rời khỏi Golmud thì đã chết từ lâu rồi.” Nếu không chết do trận động đất thì chết do bị sinh vật biến dị bắt giết, không ai có thể tưởng tượng, nơi vốn là tâm địa chấn – tỉnh Thanh Hải, bây giờ đã biến thành địa ngục như thế nào.
Đường Nhạn Khâu cười khổ: “Chuyện mọi người nói, tôi nghe nhưng không hiểu lắm.”
Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Lát nữa Liễu ca nói lại cho cậu là được.”
Liễu Phong Vũ kêu lên: “Dựa vào cái gì mà bảo anh giải thích cho hắn, anh mở miệng nói một câu quảng cáo bảy chữ hết hai trăm vạn [77] đấy.”
[77] Theo tỉ giá hiện nay thì 1 CNY = 3460 VND, vậy giá cát-xê quảng cáo của LPV là hơn 6 tỷ 900 triệu VNĐ.
Trang Nghiêu lườm hắn một cái: “Bây giờ anh có ném hai trăm vạn ra đường cũng chẳng có ai thèm.”
Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, anh xem, em chăm sóc Thiên Bích, Trang Nghiêu thì nhất định cũng có chuyện gì phải làm, chỉ có anh là nhàn rỗi thôi.”
“Anh có rảnh rỗi đâu, anh muốn đi ngủ.”
Tùng Hạ khẩn khoản nhìn hắn: “Liễu ca…”
Liễu Phong Vũ không nhịn được nói: “Biết rồi, phiền muốn chết.”
Đường Nhạn Khâu vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trang Nghiêu nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ cách lấy cho được một mảnh ngọc Con Rối, tôi nghĩ đồ chơi kia có thể giải đáp rất nhiều vấn đề.”
Tùng Hạ nói: “Về chuyện này, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, một mảnh ngọc Con Rối không hữu dụng kia cường hóa đã khiến Triệu Tiến lợi hại như vậy, như vậy những người đã được ngọc cường hóa, chúng ta rất khó tưởng tượng sức mạnh của họ, nếu không phải tất yếu, chúng ta đừng xông pha nguy hiểm.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi không thể ép buộc các anh, nhưng các anh hãy ngẫm lại chuyện tôi nói năng lượng có thể bị hấp thu đi. Tôi vẫn dùng câu nói kia, các anh quá ngây thơ, chờ có ngày các anh phát hiện, các anh cần chủ động trở nên mạnh mẽ, vì muốn trở nên mạnh mẽ sẽ cần chủ động khiêu chiến, không cần tôi nói, các anh cũng sẽ đi ‘xông pha nguy hiểm’, hơn nữa tôi có niềm tin vững chắc rằng ngày này sẽ không còn quá xa xôi, chậm nhất là chờ đến khi chúng ta đến Bắc Kinh, các anh sẽ phải đối mặt. Mong rằng khi đến lúc đó, các anh sẽ không còn lằng nhằng như vậy nữa, nếu không thì tôi sẽ rất nhức đầu.”
Tùng Hạ thở dài: “Chuyện này, trên đường đi chúng ta thương lượng sau nhé, bây giờ chúng ta nên giải quyết tốt những vấn đề còn lại ở nơi này đã.”
Thành Thiên Bích nói: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Băng kia muốn gặp riêng tôi hay gặp chúng ta?”
“Gặp riêng cậu.” Tùng Hạ nói: “Nhưng tôi đã từ chối, vết thương của cậu còn chưa lành, ngộ nhỡ hắn gây bất lợi cho cậu thì làm sao bây giờ, cho nên chúng ta cùng đi.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Trong hai ngày này hai người các anh dưỡng thương, chúng tôi ra ngoài thành tìm vào sinh vật biến dị cho Tùng Hạ hấp thu, chờ tôi làm vài chuyện ở Sở nghiên cứu xong, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.”
Tùng Hạ nói: “Được rồi, tôi còn chưa nói cho cậu biết, tôi đã cảm giác được hạt nhân năng lượng của mình, bây giờ có thể tự mình tu luyện, tuy tốc độ chậm rãi, thế nhưng dù sao cũng là của mình.”
Trang Nghiêu ánh mắt sáng ngời: “Tốt.” Nó nhìn Đường Nhạn Khâu một chút, nói với Liễu Phong Vũ: “Chuyện tu luyện của anh ta cũng giao cho anh, so với chuyện cả ngày nằm dài không có gì làm, không bằng để mình trở nên mạnh mẽ.”
Trong mắt Đường Nhạn Khâu thoáng hiện ánh sáng: “Tu luyện? Trở nên mạnh mẽ?”
Liễu Phong Vũ đứng chắp tay: “Được rồi đừng hỏi nữa, lát nữa tôi sẽ dạy cậu.”
Tùng Hạ nói: “Tiểu Đường, cậu phải thề với chúng tôi, nội dung câu chuyện ngày hôm nay, cùng những chuyện Liễu ca sẽ nói cho cậu biết, tất cả đều phải giữ bí mật.”
Đường Nhạn Khâu nghiêm túc nói: “Tôi xin thề, tuyệt không tiết lộ nửa câu.”
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên: “Tôi còn muốn đến Sở nghiên cứu nữa. Tùng Hạ, anh phụ trách liên hệ với Trần thiếu bàn chuyện gặp Ngô Du. Trần thiếu muốn an bài, đã như vậy thì cứ để hắn an bài, có điều trước hết để cho Thành Thiên Bích hồi phục vài ngày rồi hãy nói.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi Trang Nghiêu đi rồi, Thành Thiên Bích nhìn về phía Đường Nhạn Khâu: “Đừng coi nó là trẻ con nữa, chúng ta đều phải cẩn thận.”
Đường Nhạn Khâu than nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tùng Hạ không muốn để họ cứ lúng túng như thế mãi, bèn nói: “Ngồi nửa ngày cậu cũng mệt rồi phải không, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thành Thiên Bích đứng lên, đi về phòng mình.
Tùng Hạ bảo người của khu công nghiệp mang lên một ít hoa quả do bang Thanh Nham đưa tới, ngồi bên giường Thành Thiên Bích gọt táo cho hắn.
Thành Thiên Bích nằm trên giường, hô hấp ổn định, vết thương hơi nứt ra, trên băng gạc có vết máu đỏ sẫm, Tùng Hạ nhìn màu máu kia đặc biệt chói mắt.
Cậu muốn tìm vài câu chuyện để thư giãn một chút, vì vậy nói: “Đã lâu không được ăn táo phải không? Họ không chỉ có táo, còn có nho và dưa Ha-mi, tôi cũng bảo người đưa lên rồi, cậu ăn nhiều một chút.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng gật một cái, lẳng lặng nhìn Tùng Hạ, đôi mắt sâu sắc mà sáng ngời.
Tùng Hạ dùng tăm xiên vào miếng táo, đưa tới bên miệng Thành Thiên Bích: “Nào.”
Thành Thiên Bích há mồm nuốt vào, nói nhạt: “Không tồi.”
Tùng Hạ cười nói: “Cậu phải nên có vẻ mặt gì đó chứ, khó có dịp có những thứ này mà.”
Thành Thiên Bích nhìn lên trần nhà, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Tôi có chút lo lắng.”
“Về những chuyện Trang Nghiêu nói ư?” Tùng Hạ quay đầu nhìn cameras, vô ý thức giảm thấp âm lượng xuống.
“Đúng, giống như nó nói, nó có thể nghĩ đến, người tiến hóa não bộ ở Bắc Kinh cũng có thể nghĩ đến.”
Tùng Hạ nghiêm trọng nói: “Tôi cũng lo, thật ra tôi còn hơi sợ.” Cậu cười khổ một tiếng: “Có điều sợ cũng chẳng giải quyết được gì.”
Thành Thiên Bích thấp giọng nói: “Nếu chúng ta đến Bắc Kinh, không thể sống cuộc sống săn thú làm ruộng…”
Tùng Hạ ngẩn người, hôm qua cậu cũng chỉ mơ mộng một chút, cũng không dám ôm hy vọng gì, dù sao thứ mà tai họa vô tình này đã phá hủy nhiều nhất chính hy vọng.
Cậu không ngờ Thành Thiên Bích vẫn còn nhớ rõ.
Tùng Hạ thấy trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: “Nếu có thể, tôi rất hy vọng chúng ta có thể sống yên bình như vậy, nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, bao gồm cả chuyện Trang Nghiêu nói.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Tùng Hạ từ trong khẩu khí của hắn nghe ra một sự đau thương khôn tả, không phù hợp với tuổi trẻ vốn có của Thành Thiên Bích.
Hai người lại hàn huyên vài câu, bởi vì có cameras ở đây nên không thể nói thêm chuyện gì, sau khi ăn xong hoa quả, Tùng Hạ ngáp một cái.
Thành Thiên Bích nói: “Anh mệt à?”
“A, không sao.”
“Nằm lên nghỉ ngơi một chút đi.” Thành Thiên Bích nhẹ nhàng dịch vào trong.
Tùng Hạ ngẩn người, mặt lập tức hơi nong nóng: “Ở… ở đây á?”
Thành Thiên Bích thản nhiên nhìn cậu: “Đúng vậy.”
Tùng Hạ đột nhiên nhớ tới trong cuộc hành trình này, hai người vẫn luôn ngủ trên một giường, bắt đầu từ khi gặp phải con khỉ trong nhà dân rồi đến biệt thự của Trang Nghiêu, để tiết kiệm tài nguyên nên họ luôn cùng ăn cùng ngủ.
Chuyện cho tới bây giờ, sao cậu còn ngượng ngùng ở đây cơ chứ.
Tùng Hạ bởi vì suy nghĩ miên man của mình mà thấy hơi phiền muộn. Cậu cởi giày, bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Thành Thiên Bích.
Trên người Thành Thiên Bích có mùi thuốc đông y hơi gay mũi, nhưng tuyệt đối không gây trở ngại với chuyện Tùng Hạ thích ở bên hắn, cảm giác trong mũi tràn ngập hương vị của hắn, khi ở bên Thành Thiên Bích, cậu luôn luôn cảm thấy an tâm một cách kì lạ, cho dù ở trên chiến trường tàn khốc.
Cậu còn có thể làm gì nữa nhỉ? Còn có cách nào để cậu có thể tiếp cận Thành Thiên Bích thêm một chút không? Cậu không biết nên làm gì, dưới đáy lòng có một khát vọng khiến cậu hưng phấn, cũng khiến cậu sợ hãi. Cậu muốn đụng chạm vào Thành Thiên Bích, vô cùng muốn, giống như làm vậy có thể giảm bớt một chút khao khát sâu trong nội tâm cậu vậy.
Nhưng cậu không dám, cậu thật sự không tìm ra lý do để tự nhiên đụng chạm vào một người đàn ông, nếu Thành Thiên Bích phản cảm, cậu sẽ rất buồn. Cậu chỉ có thể làm bộ vô ý giãn người ra, kề sát đùi vào chân Thành Thiên Bích, cách một lớp vật liệu may mặc mà cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Thành Thiên Bích.
Như vậy cũng rất cũng đủ rồi.
…
Thành Thiên Bích nhắm hai mắt lại, trong lòng lại loạn cả lên. Hắn là một tay súng bắn tỉa, đúng ra hắn phải giữ được tỉnh táo ở bất kỳ tình huống nguy hiểm phức tạp nào, sao lại có thể bởi vì một người nằm ở bên cạnh mà không giữ được bình tĩnh? Trong thân thể như có một ngọn lửa khô nóng, từ chỗ mà hai người kề cận, cháy sạch mọi phiền muộn của hắn.
Có bao giờ tâm trí của hắn lại trở nên dễ dàng dao động như vậy.
Tùng Hạ… rốt cuộc thì…
Hắn đang làm sao thế này?
…
Hai người không ai nhúc nhích, gần như là có chút cứng đờ duy trì tư thế nằm ngang, không dám vượt qua giới hạn, rất sợ chỉ cần khẽ động đậy là sẽ quấy nhiễu sự cân bằng tinh tế nào đó, cho đến tận khi Thành Thiên Bích bởi vì bị thương mà mệt mỏi rã rời, hắn mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Qua một hồi lâu, Tùng Hạ mới dám giật giật một chút, cậu nghiêng người sang, có chút mê muội nhìn gương mặt nghiêng như được khắc tạc của Thành Thiên Bích, thân thể cường tráng này, gương mặt tuấn mỹ này đơn giản chính là kiệt tác của thượng đế. Cậu lặng lẽ vươn tay, ôm tâm trạng thấp thỏm như lần đầu tiên xem lén phim đen hồi bé, nhẹ nhàng