Cậu đột nhiên cúi đầu, rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, hôn lên trán Thành Thiên Bích.
Đường Nhạn Khâu không ngừng giương cung bắn tên về phía bầu trời, mũi tên hầu như không bắn trượt, nhưng bao đựng tên đã càng ngày càng ít.
Liễu Phong Vũ triển khai toàn bộ cánh hoa, những cánh hoa này đã tiến hóa linh hoạt giống như ngón tay hắn vậy, co duỗi như thường, có thể biến thành cánh hoa rất nặng rất lớn tiến hành tấn công trong diện tích lớn, cũng có thể chỉ cần mở rộng ra một ngón tay cánh hoa, quấn lấy kẻ địch, thân thể của hắn chính là một đóa hoa đại vương lớn, hoa đại vương chính là thân thể của hắn, vũ khí mùi thối và dịch tiêu hóa có tính ăn mòn mạnh làm cho kẻ địch tới gần đều phải chịu sự đau khổ.
Thành Thiên Bích đứng bên cạnh Đường Nhạn Khâu, nhìn bầy chim trên trời đang lao ập xuống, ánh mắt lạnh băng, hắn nói với Tùng Hạ: “Truyền tất cả năng lượng cho tôi.”
Tùng Hạ không chút nghĩ ngợi, chạm vào lưng hắn, cậu vừa hấp thu tất cả năng lượng từ thi thể trên mặt đất, vừa cuồn cuộn không ngừng đưa số năng lượng ấy vào trong cơ thể Thành Thiên Bích.
Cậu biết bởi vì những cây dương xỉ vừa rồi mà người chiến đấu chính – nhất là Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ – vốn đã tiêu hao số năng lượng nhất định, hiện giờ năng lượng còn lại ở trong người họ không được bao nhiêu, Thành Thiên Bích đã muốn năng lượng thì nhất định sẽ là một kích hữu hiệu nhất, cho nên cậu dùng hết khả năng, tràn ngập hạt nhân năng lượng của Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích đứng vững hai chân, hai tay cầm cây đao vô hình, không khí phía trước hắn trong nháy mắt bị bóp méo, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra phương hướng chuyển động sức gió ở đó khác với xung quanh, một cây đao lớn mang năng lượng Mộc màu xanh nhạt hiện ra trong tay hắn, như ẩn như hiện, sức gió xung quanh tập trung lại đây, tạo thành những vòng xoáy cấp tốc trên thân đao.
Khi bầy chim lao xuống gần ngay trước mắt, Thành Thiên Bích bỗng nhiên giơ tay lên, dốc sức chém một cái về phía bầu trời!
Không khí trước mắt họ dường như xuất hiện một cái khe lớn, một dòng xoáy gió hình trứng lấy tốc độ cực nhanh bay về phía bầy chim. Trong nháy mắt, tất cả cây cỏ lắc lư theo gió đều dừng lại, cơn lốc cuốn đi sức gió xung quanh, tất cả mọi người đều dùng mắt thường nhìn thấy một mũi gió khổng lồ màu sáng trắng, giống như những vết rạn khác nhau, quét ngang toàn bộ bầy chim!
Trời đất biến sắc!
Đàn chim như bị sóng xung kích vô hình đánh trúng, từng túm một bị chém ngang đứt người, bầu trời tràn ngập máu me, bốn năm dị nhân tất cả đều hóa thành hình người, rơi xuống mặt đất gãy thành hai mảnh.
Một kích này khiến bầy chim tổn thất vượt quá hai phần ba. Một kích này không khỏi làm rung động quân địch, cũng khiến Tùng Hạ trợn mắt há mồm.
Họ chưa bao giờ biết rằng Thành Thiên Bích đã có năng lực như thế.
Trương Thiển và Trương Mậu tránh thoát kiếp nạn, bay vút trên cây, trong mắt đầy kín tơ máu.
Bọn họ vốn tưởng rằng trong nhóm này, người lợi hại nhất là dị nhân tiến hóa ngược lớp chim dùng cung tên kia, sao có thể nghĩ đến chuyện họ lại đụng phải một người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên trong truyền thuyết, hơn nữa, vừa ra tay đã nghịch thiên như thế, điều này thật khiến họ khiếp sợ không thôi.
Con sói Ấn Độ què một chân cao hơn ba mét — cũng chính là lão Lưu, hét lớn với Trương Thiển: “Mẹ nhà mi thằng Trương Thiển, vì sao không nói cho chúng tao biết có người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên ở đây!”
“Con mẹ nó tao cũng không biết!” Trương Thiển cũng sắp phát điên rồi, gã đã phí bao nhiêu tâm huyết mới có thể chế tạo ra một đội quân dị chủng người chim, nay một kích của Thành Thiên Bích đã giết chết năm người, hao tổn một nửa binh lực của gã. Bây giờ gã còn muốn bóp chết Trương Mậu, Trương Mậu chỉ thấy được người đàn ông gầy nhẳng kia có thể chữa thương, sao có thể nhìn thấy sức chiến đấu mấu chốt nhất đáng sợ nhất này!
Lão Lưu lần này cũng tổn thất thảm trọng, đội quân chó sói đất của gã gần như đã bị A Bố và Liễu Phong Vũ tận diệt, số còn dư lại chỉ có thể bỏ chạy tứ phía vì sợ trúng tên, nếu không phải Trương Thiển đã nói thằng nhóc gầy gò kia có thể chữa thương, bây giờ gã sẽ quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng gã đã tổn thất nhiều anh em như vậy, nếu không được gì mà đã rút lui, không phải đã làm phụ lòng anh em hay sao? Hơn nữa, tất cả mọi người ở đây đều đã tận mắt chứng kiến thằng nhóc kia đã chữa trị cho con mèo, hơn nữa, có thể còn có khả năng vận chuyển năng lượng. Người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên kia vốn không còn lại bao nhiêu năng lượng, nhưng sau khi được người đó tiếp xúc thì đột nhiên năng lượng tăng vọt. Tất cả chuyện này chứng minh Trương Thiển không nói sai, bàn tay trái bị chém đứt của gã thật sự có hi vọng sẽ phục hồi lại như cũ!
Lão Lưu cắn răng: “Người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không còn năng lượng, anh em xông lên!”
Trương Thiển trố mắt như muốn nứt ra, ngước cổ lên, huýt một tiếng sáo dài xé trời, thuộc hạ của gã cũng hí lên với gã, họ còn lại tám loài chim, cũng đủ để triệu tập chim chóc xung quanh. Cho dù người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có lợi hại hơn đi nữa nhưng năng lượng cũng có hạn, họ vẫn có hi vọng!
Sau khi Thành Thiên Bích chém ra một kích nghịch thiên thì năng lượng hao tổn gần như đã cạn kiệt.
Tùng Hạ điên cuồng hấp thu năng lượng của sinh vật tử vong, tất cả đều chuyển vào người Thành Thiên Bích mới khiến hắn không đến mức sức tàn lực kiệt, Thành Thiên Bích nói: “Chữa thương cho A Bố, để nó chở chúng ta đi! Mau!”
Tùng Hạ đành phải đưa năng lượng vào trong cơ thể A Bố, A Bố thể tích quá lớn, vết thương cũng lớn, năng lượng tuần hoàn lại vô cùng chậm chạp, Tùng Hạ hầu như đã vét sạch năng lượng trong cơ thể cũng không thể chữa khỏi vết thương của nó, nhưng A Bố vẫn nhịn đau nâng họ dậy, nỗ lực lao ra khỏi vòng vây mà chạy trốn.
“Đừng để chúng chạy.”
Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu cũng một thân bị thương, chỉ có Trang Nghiêu là khá hơn một chút, thế nhưng cũng chỉ là không có ngoại thương mà thôi. Từ nãy đến giờ nó vẫn luôn dùng sóng điện não để khống chế động vật có năng lực biến dị tương đối thấp xung quanh, để những con động vật ấy không tấn công họ nữa, bởi vậy tiêu hao không ít năng lượng, sắc mặt giờ đã trắng bệch.
Thành Thiên Bích cảm thấy thân thể nhũn ra, đây là do mức năng lượng quá thấp, hắn gắng gượng cầm súng, nhằm thẳng vào quân địch mà bắn.
Tùng Hạ giữ chặt lấy hắn, sợ hắn ngã khỏi người A Bố. Bây giờ cậu cũng cảm giác thân thể suy yếu, nếu như không phải luôn có sinh vật tử vong cho cậu hấp thu, cậu sẽ là người ngã xuống đầu tiên trong số họ.
Mọi người nắm thật chặt bộ lông của A Bố, sợ bị văng ra ngoài khi nó chạy trốn cấp tốc.
Tốc độ vốn có của A Bố không như truy binh, hôm nay lại bị thương, thể lực suy kiệt, nó chạy được thêm hai km thì bị đuổi kịp lần thứ hai, A Bố ra sức đẩy những con chó sói đất chắn phía trước ra, xông lên một gò núi, bầy chim theo nhau mà tới.
Trang Nghiêu chỉ vào phía trước hô to: “Phía trước có một hang động, nghĩ cách qua đấy!”
Nếu có thể tới gần hang động, chí ít không chịu cảnh hai mặt là địch, họ cũng biết rằng lần này chẳng thể chạy thoát, chỉ có thể liều mạng đánh một trận.
Ngoại trừ Trang Nghiêu, mọi người đều tuột xuống từ trên lưng A Bố, Liễu Phong Vũ triển khai cánh hoa lần thứ hai, tiến tới mở đường cho họ.
Đường Nhạn Khâu chỉ còn lại ba mũi tên trúc, hắn không dám dùng hết, muốn giữ lại để phòng thời khắc nguy cấp, hắn rút cây kiếm bên hông ra, đâm vào một con chuột lớn phía trước một đang lao vào hắn. Gác khả năng bay lượn sang một bên, trên thực tế hắn vẫn là một người thường, mặc dù từ nhỏ tập võ, thể chất hơn người, nhưng tốc độ của hắn không thể nhanh hơn động vật bốn chân. Sau khi trước ngực con chuột bị rạch một đường, nó cũng thành công đẩy được hắn ngã nhào xuống đất, há mồm cắn lấy vai hắn.
Đường Nhạn Khâu thét to một tiếng, vung nắm đấm đập bể đầu chuột, bị trúng một đấm này, con chuột bị đánh đến mắt nổ đom đóm. Đường Nhạn Khâu nắm lấy kiếm, đâm vào lỗ tai con chuột.
Đá văng ra con chuột đang điên cuồng rít lên những tiếng chói tai, hắn rút kiếm về, vừa bò dậy được từ dưới đất thì lại bị một sức mạnh đánh ập xuống, hắn còn chưa kịp quay đầu lại, Thành Thiên Bích cách đó vung tay lên, một lưỡi đao gió kéo tới, con chó sói đất sau lưng hắn không thể tránh kịp, bị tước mất nửa đầu.
Thành Thiên Bích kéo Đường Nhạn Khâu dậy: “Anh đối phó trên trời!”
Đường Nhạn Khâu cầm lấy kiếm, đột ngột bay lên, dẫn đầu đối mặt với Trương Mậu trong trạng thái nửa người nửa chim.
Trương Mậu hơi sợ hắn, trốn trong bầy cú mèo trùng trùng điệp điệp, Đường Nhạn Khâu lau máu trên mép một cái, hung ác nhìn gã.
Lúc này, Thành Thiên Bích đã giết chóc đến đỏ cả mắt, điên cuồng phóng thích năng lượng, chém ra vô số những lưỡi đao gió, đại sát tứ phương.
Tùng Hạ vẫn ở bên cạnh hắn hấp thu năng lượng, cung cấp năng lượng cho hắn và Liễu Phong Vũ.
Có điều lượng hấp thu vào không đủ cho lượng tiêu hao, năng lượng của họ bị xói mòn càng ngày càng nghiêm trọng, trên trời dưới đất vô số kẻ địch, nếu cứ tiếp tục như vậy, họ tất sẽ bại.
May là, họ chậm rãi đến gần hang động, Trang Nghiêu kêu lên: “A Bố, mau vào trong!”
Hang động rất cao, chiều cao của A Bố có thể chui vào, nhưng có lẽ sẽ không còn đường sống. A Bố kéo thân thể đầy những vết thương, chui vào trong động đầu tiên.
Thành Thiên Bích quát lớn: “Anh và Trang Nghiêu mau vào trong.”
Tùng Hạ kêu: “Không được, tôi phải ở đây bổ sung năng lượng cho mọi người.”
“Vào trong!”
Tùng Hạ hét lớn: “Tiểu Đường sắp không được, mau tới giúp!”
Đường Nhạn Khâu bị đàn cú mèo vây vào giữa, bóng kiếm nhảy múa cuồng loạn, nhưng không thể nào giết hết lớp lớp vòng vây. Vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, lông chim bị rụng rơi xuống như mưa.
Thành Thiên Bích quát: “Tiểu Đường, trở về!” Hắn cách Đường Nhạn Khâu quá xa, căn bản không giúp được hắn.
Trương Mậu thấy Đường Nhạn Khâu sắp không chống chọi được nữa, nhìn đúng thời cơ, nhào tới một cái, khi ở hình thái cú mèo, gã to hơn Đường Nhạn Khâu rất nhiều, hung hăng đẩy Đường Nhạn Khâu ngã xuống đất, Đường Nhạn Khâu bị rơi đến suýt ngất.
Móng vuốt sắc bén của Trương Mậu chộp tới huyệt Thái Dương của Đường Nhạn Khâu.
Thành Thiên Bích dùng hết sức lực toàn thân chạy về phía Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu vốn đang thoi thóp hấp hối, đột nhiên mở to hai mắt, một tay nhanh chóng đưa ra sau lưng rút lấy một mũi tên trúc, dưới ánh mắt kinh hoàng của Trương Mậu, hắn bắn trúng tên vào mắt Trương Mậu!
“A——” Trương Mậu kêu tên tiếng kêu thê lương.
Lúc này, Thành Thiên Bích cũng đã chạy tới bên cạnh họ, rút ra cây dao Kukri rạch vào cổ Trương Mậu, sau đó lôi Đường Nhạn Khâu bị máu văng đầy người dậy, kéo vào trong hang động.
Liễu Phong Vũ bị thương khá nhẹ, chủ yếu là không có động vật nào dám cắn hắn, thế nhưng trên cánh hoa cũng trúng vài viên đạn, hơn nữa năng lượng đã bị hao hết bằng sạch, bị Tùng Hạ lôi vào trong hang.
Sau khi cả năm người trốn được vào trong hang động thì liều mạng chạy sâu vào bên trong.
Khi họ chạy thêm được hơn ba trăm mét, cuối cùng tất cả đều không thể chịu đựng thêm nữa, ngã vật xuống đất.
“Hộc… Hộc…” Tùng Hạ miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn những người bạn thương tích đầy mình, mắt cậu cay xè,