Cậu vỗ vỗ vai Thành Thiên Bích, thở ra một hơi nặng: “Dù chúng ta có chết thì đường xuống Hoàng Tuyền cũng có thể làm bạn mà, tôi nghe lời cậu, đi về phía trước.”
Một con Rottweiler chậm rãi đi tới, miếng đệm chân rất dày khiến bước chân của nó không hề phát ra chút âm thanh nào, nhưng hơi thở nặng nề của nó mang theo cả mùi máu tươi, trong đêm tối khiến người ta sởn cả gai ốc.
Hai người không dám động đậy, họ cố gắng lui người thêm vào sâu trong xe nhưng cũng biết động tác này là phí công.
Con chó Rottweiler kia đã phát hiện ra họ, luồn cái đầu khổng lồ vào trong xe, đôi mắt xanh biếc tham lam nhìn chằm chằm họ. Nó hơi nhe miệng ra, những chiếc răng nanh dài như ngón tay người vô cùng hung bạo đáng sợ, từ khóe miệng nó chảy xuống hỗn hợp nước dãi và máu loãng.
Tùng Hạ không dám nhìn nó, nhắm tịt hai mắt lại, Thành Thiên Bích thì hung ác trừng lại nó, khí thế không chút nhân nhượng. Trong tay hắn siết chặt mã tấu, quan sát động tác của con quái vật này không chớp mắt. Hai phe ra sức đấu nhau bằng ánh mắt, không bên nào có hành động trước tiên.
Thành Thiên Bích là tay súng bắn tỉa trong bộ đội đặc chủng. Tính cách của hắn quả thật rất thích hợp để đảm đương công việc này. Càng trong tình huống khủng hoảng, hắn càng có thể duy trì tâm trạng bình tĩnh. Trang thiết bị của lính bắn tỉa phụ thuộc vào viên đạn, nhưng ý chí thì dựa vào sự chịu đựng mạnh mẽ mà họ tạo ra.
Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông này, Thành Thiên Bích đột nhiên nghe thấy một âm thanh không nên xuất hiện ở đây… tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Vô cùng rõ ràng, cách họ không quá năm mét.
Khi tiếng khóc vang lên, con Rottweiler vẫn vận sức chờ phát động kia đột nhiên nhào đến, ra sức cắn vào vai Thành Thiên Bích, đẩy hai người họ từ trong xe ra ngoài.
Thành Thiên Bích sớm có chuẩn bị, chiếc mã tấu Jungle King trong tay đâm vào mắt con Rottweiler.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, con chó Rottweiler ngã sấp xuống trong xe, điên cuồng vặn vẹo quay cuồng trong không gian nhỏ hẹp.
Trong nháy mắt, ba con Rottweiler khác ở ngoài đều nhào tới cỗ xe, chúng vây quanh xô vào thân xe, muốn lật chiếc xe lại. Kết quả là vì bên trong chở nặng rất nhiều nên không thể lật được. Vì vậy chúng vòng qua phía sau cửa xe, dùng hàm răng sắc nhọn cắn xé vỏ xe.
Hai người trơ mắt nhìn những chiếc răng nanh dài như ngón tay thọc vào bên trong xe, thân xe xước xát khiến miệng chúng máu me nhễ nhại, chúng vẫn không dừng lại, càng trở nên điên cuồng.
Khi một con Rottweiler cố gắng chui đầu vào trong xe từ khe hở, Thành Thiên Bích đấm một cái vào mũi nó.
Nắm đấm cực mạnh mang theo kình phong đánh vào lỗ mũi yếu ớt nhất của loài chó, con Rottweiler kia sủa lên rồi ngã xuống đất, có vẻ vô cùng đau đớn.
Thân xe kịch liệt lay động vẫn bị đám chó cắn xé khiến hai người không thể núp mãi trong đấy nữa, chỉ có thể chật vật bò ra ngoài. Thành Thiên Bích móc súng lục ra nhằm vào hai con chó còn lại mà nổ súng.
Hai con Rottweiler cực kỳ nhanh nhẹn, không con nào bị bắn trúng.
Nhưng tiếng súng đã ngăn chúng lao lên tấn công họ.
Thành Thiên Bích vừa giơ súng chỉ vào chúng, vừa kéo Tùng Hạ lui về con đường cao tốc phía dưới. Đi được bốn, năm mét, họ phát hiện ra ven đường còn có một con chó, cơ thể vẫn chưa tiến hóa như các con Rottweiler khác, nhìn qua thì là chó mẹ.
Bởi mặt đường không có ánh sáng nên tầm nhìn vô cùng bị hạn chế. Nếu như không phải đến gần, họ căn bản không phát hiện ra ở đây còn một con.
Nhưng con chó mẹ kia không tấn công, trái lại còn hoảng sợ rên rỉ vài tiếng, từng bước một lui về phía sau, phía sau con chó mẹ đó có một cái bao gì đó màu trắng.
Khi Thành Thiên Bích tới gần con chó mẹ kia, mấy con quái vật kia sủa lên điên cuồng, cả đám liều lĩnh lao đến chỗ họ. Miệng súng của Thành Thiên Bích quay sang con chó mẹ kia, nó co rúm cả người lại. Mặc dù nhìn thì có vẻ nó đang rất sợ hãi nhưng lại không lui bước, vẫn một mực che chở cái bọc sau lưng.
Con Rottweiler bị Thành Thiên Bích đập trúng mũi cũng đứng lên, ba con chó đứng cách họ hơn ba mét không ngừng gầm rú, lại không dám tới gần.
Tùng Hạ run giọng nói: “Đằng sau con chó mẹ này chắc là con nó, chó mẹ vừa đẻ xong.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Bây giờ anh đến xe, lấy ba lô của tôi ra, còn ba lô của anh thì ném cho chúng nó.”
Tùng Hạ run người một cái, chưa nói không đi, nhưng cũng không dám cử động.
“Đi.” Thành Thiên Bích đẩy cậu một cái.
Tùng Hạ nắm chặt nắm đấm, cố nén sự sợ hãi to lớn, từng bước từng bước một lại gần chiếc xe đã bị phá thành mảnh nhỏ kia, ba con chó nhìn cậu chòng chọc. Dưới ánh mắt ấy, hai chân Tùng Hạ không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, cậu an toàn đi tới bên xe, lật cái xác con Rottweiler đã không còn hơi thở kia đi, kéo ba lô của hai người từ ghế sau ra, ném ba lô đầy thức ăn của cậu cho đám chó, ôm lấy ba lô của Thành Thiên Bích vào trong lòng, nhanh chóng chạy về bên người Thành Thiên Bích.
Hai người đi từng bước một lui về phía sau, khi đi ngang qua con chó mẹ kia, hai người kinh ngạc phát hiện, trong bao vải trắng không phải là chó con mà là một đứa trẻ sơ sinh!
Cái tã của nó rất dơ, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi lùi, nhìn qua thì mới được một, hai tháng tuổi, đang gào khóc đòi ăn.
Chó mẹ kia cả người run rẩy, lông xù cả lên nhưng vẫn bảo vệ đứa bé đó, hung dữ trừng mắt nhìn hai người.
Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Lẽ nào chúng nó coi đứa trẻ ấy như con mình?”
Thành Thiên Bích không nói gì, tất cả tinh thần của hắn đều tập trung trên mấy con chó kia, không hề thả lỏng cảnh giác. Cho đến tận khi hai người vượt qua vòng bảo hộ của đường cao tốc, nửa người bước vào trong đám cỏ dại, Tùng Hạ mới chạy như điên.
Từ xưa đến nay cậu chưa bao giờ cảm giác mình chạy trốn nhanh như bây giờ. Cậu có cảm