Hầy, chuyện từ hôm nọ mà quên mất thông báo cho mọi người, tình hình là hôm 27/2/2014, tác giả Thủy Thiên Thừa đã tu thành chính quả, hoàn thành truyện này, còn khoe “đã viết suốt một năm, chính văn và phiên ngoại tổng cộng 180 vạn chữ, không biết sau này còn viết được truyện nào dài như vậy không, nhìn số lượng từ quả thật có cảm giác đạt được thành tựu”.
Nói thế nhưng ở dưới cmt chúc mừng rào rào mà Tấn Giang vẫn dán bài ở mác “đang còn tiếp”, cũng chẳng biết thế nào.
Túm cái chun quần lại là có 285 chương chính văn + 8 chương phiên ngoại của các cp chính + 70 chương phiên ngoại của các cp phụ, tổng thiệt hại là 363 chương.
363…
363….
363…..
363……
363…….
363……..
363………
Hề hề ngửa mặt nhìn trời cười
Chương 97
Mọi người có tin vận mệnh không?
Trang Nghiêu thấy cũng không hỏi được gì từ Mông Phi nữa nên đoàn người mặc quần áo sạch sẽ rồi rời khỏi đây.
Khi họ trở về khách sạn thì trời đã tối, nếu là bình thường, đúng là lúc họ đang ăn cơm, nhưng hôm nay họ đã ăn không ít, cũng không thấy đói bụng, chỉ có Đặng Tiêu là mắt tròn xoe chờ Tùng Hạ làm thịt xiên nướng cho mình.
Tùng Hạ nhìn thoáng qua đám sâu, không muốn ăn cho lắm: “Nhìn thì không ngon lắm.”
Đặng Tiêu nói: “Có ngon hay không, thử rồi chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Liễu Phong Vũ chán ghét nhìn đám sâu này: “Cậu muốn ăn thật đấy à, nhìn có hơi kinh kinh.”
“Ăn chứ, nếu không sẽ lãng phí.”
Tùng Hạ nói: “Vậy nướng thử một chút, dù sao cũng là thức ăn.” Mùi máu của đàn sâu này hơi thối, Tùng Hạ không có quá nhiều hi vọng đối với mùi vị của nó.
Đặng Tiêu tích cực giúp cậu nhóm lửa, nhìn cậu lấy từ trên xe xuống rất nhiều gia vị, ánh mắt hưng phấn tỏa sáng: “Các anh lợi hại quá, trên xe toàn là đồ ăn ngon.”
Tùng Hạ cười nói: “Còn có vũ khí và các đồ đạc khác.”
“Thật là lợi hại, mang theo nhiều đồ như vậy.” Trong mắt Đặng Tiêu tràn đầy sùng bái.
Tùng Hạ xuyên những con sâu đã đông đá lại bằng mũi tên trúc của Đường Nhạn Khâu, đặt lên đống lửa nướng, mọi người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm. Tùng Hạ vừa cho thêm đồ gia vị, vừa cười nhìn Đặng Tiêu: “Xe của bọn anh không chỉ mang được cái ăn cái mặc, còn mang được cả người nữa.”
Đặng Tiêu nháy mắt nhìn thịt: “Ồ.”
Trang Nghiêu liếc mắt: “Nói thẳng đi, anh ta không hiểu đâu.”
“A? Cái gì?”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Tiểu Đặng, ý của anh là, xe của bọn anh còn có thể mang theo người, bọn anh muốn đến Bắc Kinh, dù sao thì cậu cũng không có mục đích rõ ràng, cậu có muốn đi cùng bọn anh không?”
Đặng Tiêu hưng phấn: “Có, em đi đâu cũng được, anh sẽ làm những món ngon mỗi ngày sao?”
“Nếu có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, nhất định chúng ta sẽ ăn ngon mỗi ngày.”
“Không thành vấn đề, săn thú giao cho em, em rành săn thú nhất.”
Tùng Hạ cười nói: “Cứ quyết định như vậy nhé, cậu đi theo bọn anh.”
Liễu Phong Vũ chống cằm, cười cong cong đôi mắt đào hoa: “Tiểu Hạ, cậu được đó, mấy miếng thịt đã lừa tới được sức lao động khỏe mạnh.”
Tùng Hạ cười ha ha, rất là vui vẻ.
Ở đây ai cũng rất hài lòng về Đặng Tiêu, đứa trẻ này không chỉ có tâm tư đơn thuần, dễ thỏa mãn, hơn nữa sức mạnh quả thật rất mạnh, chỉ bằng những biểu hiện hôm nay của cậu ta ở tháp Đại Nhạn cùng với hình dáng sau khi biến thân của cậu ta đã biết trình độ tiến hóa của Đặng Tiêu trên cả Triệu Tiến, tuy đầu óc có hơi đơn giản, nhưng trên chiến trường, cậu ấy sẽ là một đồng đội đáng tin.
Có Đặng Tiêu, sức mạnh nhóm của họ lại tăng thêm một bậc.
Thành Thiên Bích đột nhiên hít mũi một cái: “Hừm?”
“Làm sao vậy?”
“Mùi sâu này…”
Mọi người đều cẩn thận ngửi, Tùng Hạ ngạc nhiên: “Mùi này sao lại giông giống…”
Đường Nhạn Khâu nói: “Mùi nhang.”
Trang Nghiêu nói: “Phải, đúng là hơi giống mùi nhang.”
Mùi của loại sâu này khi nướng lên lại hơi giống mùi nhang khói trong chùa miếu, tuy rất nhạt, hơn nữa còn kèm theo mùi thịt bị nướng, nhưng quả thật ai cũng ngửi thấy được mùi nhang.
Đặng Tiêu ngạc nhiên nói: “Tháp Đại Nhạn thờ phật gì không?”
Trang Nghiêu nói: “Thờ kinh phật mà đại sư Huyền Trang mang về từ Ấn Độ, còn có truyền thuyết nói tháp Đại Nhạn có cung điện dưới lòng đất, cất giấu rất nhiều báu vật quý hiếm mà Huyền Trang mang về. Tháp Đại Nhạn vốn là công trình kiến trúc được xây cho Phật giáo, những chỗ thắp hương trong tháp không ít, cũng không khó để nhìn thấy tàn nhang.”
Thành Thiên Bích nói: “Hay do những con trùng này đã lăn qua tàn nhang.”
Mọi người cũng không để ý, sau khi sâu được nướng chín, Đặng Tiêu không kịp chờ đợi đã cắn một miếng lớn: “Má ơi nóng quá, ôi chao ngon, sâu nướng giòn quá, mọi người mau ăn đi.”
Liễu Phong Vũ nhìn cậu ta ăn một lúc mới nói: “Xem ra không có độc, ăn đi.” Nói xong cũng há miệng ra.
Đặng Tiêu ăn ngấu ăn nghiến, nói những câu mơ hồ không rõ: “Cũng chưa chắc.”
“Cái gì?”
Những người khác đều nhìn cậu ta.
Đặng Tiêu cười nói: “Trong người em có độc tố, em không sợ độc.”
Liễu Phong Vũ muốn đập cậu ta.
Trang Nghiêu nói: “Ăn đi, không sao đâu, nếu trúng độc thì đã trúng từ lúc đám sâu này hút máu chúng ta rồi.”
Tùng Hạ hiếu kỳ: “Cậu tiến hóa ngược ra độc tính đó hả?”
Đặng Tiêu gật đầu, lại lắc đầu: “Không biết, dù sao thì lúc đầu không có độc, sau lại có.”
Trang Nghiêu nói: “Động vật lưỡng cư có thể tiến hóa ngược ra độc tố cũng không kỳ quái, rất nhiều rắn hay thằn lằn cũng có độc, hơn nữa đều là độc có tính thần kinh, độc tính rất lợi hại.” Tùng Hạ nhìn con sâu mình mới cắn được một nửa, ảo não nói: “Cho dù sâu không có độc… nhưng sâu này không hấp thu độc của Đặng Tiêu chứ?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Da anh ta không trầy chút nào.”
Đặng Tiêu cũng cười đắc ý: “Da em dày lắm.”
Đường Nhạn Khâu vô cùng hâm mộ: “Tuyệt thật, nếu so sánh, tiến hóa ngược lớp chim hình như không tiến hóa ra năng lực gì mới.” Khẩu khí của hắn có chút thất vọng.
Trang Nghiêu nói: “Xem ra anh căn bản chưa ý thức được ưu thế của tiến hóa ngược lớp chim. Đầu tiên, chuyện anh có thể bay đã giỏi hơn rất nhiều năng lực. Huống chi, nếu anh thật sự có thể tiến hóa ra tất cả đặc tính của lớp chim, không nói đến chuyện khác, đến lúc đó chỉ cần thị lực siêu cấp phối hợp với tài bắn cung của anh, chí ít anh có thể dễ dàng lấy thủ cấp kẻ địch trong phạm vi một cây số, mà thị lực và tài bắn cung có thể đưa anh lên cao để mở rộng phạm vi tầm nhìn, ngay cả tôi cũng không thể đánh giá một mũi tên của anh có thể bắn chết kẻ địch ở vị trí bao xa. Một mũi tên của anh tuyệt đối có thể xoay chuyển toàn bộ chiến cuộc ngoại trừ thị lực, một kỹ năng mà tôi mong đợi anh có thể tiến hóa ngược ra là Radar. Chim chóc bay với tốc độ cao dựa vào Radar sinh học nhận biết chướng ngại vật và tiến hành tránh né chứ không phải thị lực. Nếu anh có thể tiến hóa ngược ra Radar, vậy tất cả chướng ngại vật trong phạm vi Radar của anh đều sẽ không thể che giấu.”
Đường Nhạn Khâu nghe mà ánh mắt tỏa sáng.
Không chỉ có hắn, ngay cả những người khác đều bị hấp dẫn bởi sự miêu tả năng lực tiến hóa của Trang Nghiêu, nếu Đường Nhạn Khâu thật sự có thể tiến hóa hai năng lực này đến mức tận cùng, tương lai hắn sẽ là một sát thủ tầm xa trên không trung cực kỳ đáng sợ, hơn nữa năng lực phòng thủ cũng sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Đường Nhạn Khâu mừng rỡ siết chặt nắm đấm: “Radar sinh học như lời cậu nói bây giờ tôi vẫn không cảm giác được, nhưng theo sự tu luyện, thị lực của tôi đúng là được nâng cao từng chút một.”
Đặng Tiêu hưng phấn: “Không phải sau này Đường ca sẽ lợi hại lắm hay sao, cực ngầu luôn, còn anh thì sao? Anh còn có thể tiến hóa ngược ra cái gì?”
Trang Nghiêu nói: “Khả năng anh có thể tiến hóa ngược ra cũng rất nhiều, ví dụ như làn da cảm quang, có thể tùy tiện thay đổi màu sắc của thân thể để tiến hành ngụy trang giống như tắc kè hoa ấy, lại ví dụ như khả năng tứ chi có thể tái sinh, có vài loài động vật lưỡng cư bị gãy chi hay gãy đuôi đều có thể tự lành, còn có khả năng leo trèo, nói không chừng anh có thể tiến hóa ngược ra miệng hút. Động vật lưỡng cư có rất nhiều đặc tính, lớp chim, lớp thú cũng giống vậy, không chừng sau khi năng lực giống loài tiến hóa ngược ra trên thân người có thể biến thành vũ khí lợi hại. Hay nên nói rằng tất cả sinh vật biến dị đều có rất nhiều đặc tính đáng để khai thác, chỉ cần lợi dụng thật tốt. Sau khi đến Bắc Kinh, tôi sẽ thu xếp tài liệu cho các anh xem, sau khi các anh tu luyện là có thể tập trung tu luyện loại kỹ năng này.”
Đặng Tiêu ngạc nhiên nói: “Tu luyện, tu luyện gì?”
Tùng Hạ nói: “Bọn anh biết một phương pháp để nâng cấp năng lượng, nhưng cần cậu giữ bí mật.”
Đặng Tiêu dùng sức gật đầu: “Em nhất định giữ bí mật.”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi phụ trách dạy cậu ta, để cậu ta nắm giữ phương pháp thứ nhất đã.”
Trang Nghiêu nhìn ngọn lửa bập bùng, trong mắt có một cảm xúc đang tràn đầy: “Đội ngũ của chúng ta trước mắt cần bố trí tiếp cận hoàn mỹ, chỉ cần phối hợp thật tốt, vững bước đề cao, cho dù đến Bắc Kinh cũng không sợ, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải tìm được ngọc Con Rối cực kỳ quan trọng. Người khác có, chúng ta phải có, người khác không có, chúng ta cũng phải có, tôi tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai.”
Thành Thiên Bích nhìn Trang Nghiêu, hắn rất muốn nhắc nhở Trang Nghiêu đừng có ý đồ biến nhóm này thành vũ khí cá nhân của mình, nhưng hắn không nói ra, một là vì sau chuyện ở Trùng Khánh, họ đều có cảnh giác với Trang Nghiêu, có nhiều chuyện không cần phải nói quá rõ. Hai là gần đây biểu hiện của Trang Nghiêu tương đối tốt, có rất nhiều cống hiến để nâng cao sức mạnh tổng thể cho cả nhóm. Quan trọng nhất, bây giờ họ có lợi ích chung chính là đến Bắc Kinh, về phần trong lòng Trang Nghiêu nghĩ thế nào, họ tuy không đoán được, nhưng bất luận cái gì nếu chỉ dựa vào một mình mình, Trang Nghiêu cũng không làm được, cho nên Trang Nghiêu cần họ. So với chuyện bồi dưỡng một nhóm khác lại từ đầu, hiển nhiên đối với Trang Nghiêu mà nói thì nhóm của họ đúng là sự chọn lựa tốt nhất. Bởi vậy chí ít trước khi đến Bắc Kinh, Trang Nghiêu sẽ không hại họ, ngược lại nó sẽ dùng hết khả năng để họ trở nên lớn mạnh, chuyện này đối với họ mà nói cũng cực kỳ quan trọng.
Tùng Hạ nói: “Được rồi, tôi có chuyện còn muốn nói với mọi người.” Cậu lấy từ trong túi ra mảnh ngọc mã não nhỏ được cậu làm thành ngọc phù có thể tích trữ năng lượng: “Sáng hôm nay tôi đã thử rất nhiều lần, lãng phí không ít năng lượng, rốt cuộc đã thành công chế thành một cái ngọc phù. Bên trong miếng mã não này có một chút năng lượng vô thuộc tính tôi đưa vào để chứa đựng, đại khái nó có năng lượng tương đương một con chuột lớn cỡ một người, tôi có thể thu hồi lại bất cứ lúc nào.”
Ánh mắt mọi người tỏa sáng, giọng nói của Trang Nghiêu vô thức cất cao: “Đây chẳng phải có tính chất không khác ngọc Con Rối là mấy hay sao?”
Tùng Hạ gật đầu: “Đúng, giống như một mảnh ngọc Con Rối bị co lại nghìn vạn lần.”
Thành Thiên Bích cầm từ trong lòng bàn tay cậu lên miếng ngọc mã não kia. Nhìn bề ngoài, nó chỉ là một mảnh ngọc mã não màu đỏ rất bình thường, hắn nói: “Đây là chuyện lúc trước anh đã nói với tôi, dùng năng lượng vô thuộc tính để cụ thể hóa vật chất sao?”
Trang Nghiêu nói: “Cũng là ngọc cổ dạy anh?”
Tùng Hạ gật đầu.
Trang Nghiêu thở dài: “Nếu tôi có thể đi vào ngọc cổ, tôi nhất định có thể tháo gỡ tất cả bí ẩn, nói không chừng còn có thể sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới.”
Liễu Phong Vũ nói: “Tin tức trong ngọc cổ chắc hẳn trợ giúp giải đáp bí ẩn của kỷ Cambri thứ hai, thế nhưng sáng tạo ra thế giới mới thì khoa trương quá thì phải.”
Trang Nghiêu nói: “Không, trước mắt thì những tin tức mà tôi tiếp thu được về ngọc cổ cho tôi cảm giác như vậy. Trong đó cất giấu một thế giới, cất giấu phương pháp cứu giúp loài người, để thế giới trở về bình thường vì hành vi của ngọc cổ có vẻ đang đối nghịch với ý thức Cambri và ngọc Con Rối. Ý thức Cambri dùng ngọc Con Rối làm công cụ cân bằng loài người, muốn phá vỡ toàn bộ hành tinh này – nơi lưu trữ năng lượng, một tay thúc đẩy sự tiến hóa toàn cầu, cho con người một đòn nặng nề mang tính hủy diệt nhưng đồng thời ở đây, khi kỷ Cambri thứ hai vừa mới bắt đầu, ngọc cổ lại xuất hiện, không sớm không muộn, xuất hiện đúng trong thời cơ ấy, không biết do ai… không, do vị thần nào đã lưu giữ phương pháp cứu giúp loài người vào trong ngọc cổ, cho anh tìm được nó, hiểu được nó. Tất cả những chuyện này nhất định đã được an bài. Tùng Hạ, có lẽ anh chính là người được lựa chọn làm… chúa cứu thế.”
Tùng Hạ lại càng hoảng sợ: “Cậu đừng nói giỡn, tôi cũng chỉ trong lúc vô ý có được thứ này, tôi không thể là chúa cứu thế gì đó được, tôi còn nhớ khi tìm được ngọc cổ, có một giọng nói nói cho tôi biết tôi và ngọc cổ có ‘khế ước máu’ gì đấy, bởi vì lúc đó máu của tôi chảy lên ngọc cổ, tất cả đều là trùng hợp. Nếu không có mọi người, ngay cả bản thân tôi cũng không cứu được, nếu không phải Thiên Bích tìm được tôi, tôi có thể đã chết từ lâu ở Côn Minh rồi, đừng nói đến chuyện sẽ gặp được ngọc cổ. Loại người đi đường tiện tay quơ một cái cũng vớ được cả tá như tôi sao có thể là chúa cứu thế gì đó được cơ chứ.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không, đây là chuyện đã được định trước. Mọi người có tin vận mệnh không? Vận mệnh không phải chuyện hoang đường, cũng không phải mê tín. Vận mệnh là thứ kết hợp với thiên thời địa lợi nhân hoà, kết hợp với lịch sử, hiện tại và tương lai, kết hợp với quy luật chuyển động của vạn vật trên thế gian, kết hợp với toàn bộ tinh cầu… không, có lẽ là tất cả các nhân tố của toàn vũ trụ để cho ra một kết quả tất yếu, bởi vì ‘nhân’ tất yếu tồn tại, cho nên ‘quả’ cũng đã được định trước. Bởi vậy mỗi một quyết định bây giờ của chúng ta thoạt nhìn thì giống như do chúng ta đặt ra, nhưng thực tế, dưới tác động của yếu tố bên ngoài, chúng đã tồn tại từ rất lâu rồi, là chuyện tất yếu sẽ phải làm. ‘Hiệu ứng bươm bướm’ chính là một giải thích