Nhưng mà, lần này nó thật sự đã cảm nhận được kí chủ có thực lực mạnh cỡ nào!
Khiến cho nó hoàn toàn không có lực một chút lực phản kháng nào, căn bản không thể sinh ra nổi phản kháng!
Khiến nó nhịn không được mà quỳ xuống đất thần phục!
Phong Lạc lấy lòng nhẹ gật đầu, hẹ thề son sắt:
"Kí chủ, cô yên tâm, vĩnh viễn sẽ không có lần nữa.
"
Nhiễm Bạch nhìn dáng vẻ của Phong Lạc, có chút nhíu mày:
"Bẩn.
"
Phong Lạc: "! "
Có thể chừa cho nó chút mặt mũi được không?
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, cười cười với Phong Lạc:
"Ngươi, tự tay giết hắn.
"
Khoé mắt Phong Lạc run rẩy, kí chủ có bệnh thích sạch sẽ, thủ đoạn còn tàn nhẫn như vậy, kí chủ bệnh kiều*, không thể trêu vào!
*Bệnh kiều: Theo định nghĩa của baike thì "bệnh kiều" là kiểu bệnh tinh thần, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần, hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác!
Phong Lạc đồng tình nhìn Cố Vận Dịch, ba ngày này, nó bị kí chủ cưỡng chế ở chỗ này, tận mắt quan sát Cố Vận Dịch sống không bằng chết.
Tra tấn thể xác, tra tấn hồn, tra tấn tinh thần!
Mình đầy thương tích!
Ngươi có biết, cảm giác linh hồn bị liệt hỏa thiêu đốt như thế nào không?.
Truyện Đô Thị
Ngươi có biết, cảm giác linh hồn bị suýt bị hồn phi phách tán như thế nào không?
Nó bây giờ mới biết, hoá ra thủ đoạn giết người của nó trước kia kém xa so với kí chủ.
Có lẽ, đối với Cố Vận Dịch mà nói, chết là một loại giải thoát tốt nhất.
Phong Lạc xưa nay không phải là người nhân từ, dù sao một hệ thống đã sống mấy ngàn năm, làm sao có thể đơn giản được.
Mặc dù Phong Lạc không biết tại sao phải lưu linh hồn của Cố Vận Dịch lại, nhưng giết một người, đổi lại sống chung hòa bình với kí chủ, có lời!
Máu tươi ba thước!
Nhiễm Bạch mỉm cười, hài lòng nhìn hết thảy trước mặt, thanh âm hững hờ:
"Đi thôi.
"
Phong Lạc nhìn thấy Nhiễm Bạch không có ý ôm lấy mình, chân ngắn liền chạy theo Nhiễm Bạch.
Trong lòng thở dài một hơi, lần này cuối cùng cũng qua.
Nhiễm Bạch cười khẽ, thật sự, cứ như vậy mà qua sao!
Mà sau khi Nhiễm Bạch đi, Nguyệt Lạc Sơ bị người áo đen mang đi lại xuất hiện lần nữa.
Hắn mắt lạnh nhìn linh hồn hư nhược của Cố Vận Dịch, thanh âm khàn khàn khó nghe:
"Ngươi nhìn đi, ta đã nói là sẽ thế này, thế nào? Hiệp nghị của chúng ta, chính thức bắt đầu chứ.
"
Khuôn mặt Cố Vận Dịch băng lãnh, nhẹ giọng cười một tiếng:
"Chỉ cần có thể để Nhiễm Bạch ở bên cạnh ta, kể cả tổn thương nàng, ta cũng không tiếc.
"
Chỉ cần, nàng có thể ở bên cạnh hắn.
Người áo đen không hiểu bật cười một tiếng, thanh âm giống như là bị lọt gió, làm người ta rùng mình:
"Chỉ cần huỷ diệt toàn bộ người ở bên cạnh Nhiễm Bạch, nàng chính là của ngươi.
"
Cố Vận Dịch mắt lạnh nhìn người áo đen, mím chặt môi:
"Ta biết!"
Người áo đen trào phúng mà cười cười, trong mắt tràn đầy lệ khí.
Nhiễm Bạch, a, điện hạ chí tôn của