Bất quá, nhìn thấy tứ thế như không muốn sống của những người này, những tên thiếu gia ăn chơi kia lại tò mò, rốt cuộc là ai khiến cho bọn họ điên cuồng như vậy.
Có người còn tự luyến nghĩ đến là do chính mình, đừng mà! Ngươi đâu phải là minh đâu? Lên tin tức đầu đề vui lắm sao? Trở về sẽ bị đánh gãy chân mất.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng gọi điện thoại cho giám đốc, âm thanh run rẩy mà nói:
"Giám đốc, không ổn, phóng viên xông tới!"
Bên kia điện thoại, giám đốc đang voi cùng chính thoải nằm ở trên giường, một thân bụng phệ, làn da đầy dầu mỡ, buồn nôn đến cực điểm.
Đang ôm một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi, giọng nói mang theo nổi nóng, không vui nhíu mày:
"Gọi tôi có chuyện gì? Việc này mà cũng phải gọi cho tôi à?"
Phải biết, ông ta vừa mới tiến vào trạng thái, kết quả một tiếng chuông điện thoại liền doạ tiểu huynh đệ của ông ta suýt nữa thì không được!
"Cô có biết thời gian của tôi rất ít không hả, tôi đang bận! Có cái việc nhỏ ấy cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi thuê cô để làm gì, hả?"
Nhân viên lễ tân cứ như vậy bị giám đốc mắng cẩu huyết lâm đầu, đợi ông ta ngừng nói chuyện, nhân viên lễ tân mới lắp bắp:
"Không phải, là thật, tất cả phóng viên truyền thong đều đến, đã xông vào khách sạn!"
Giám đố khinh thường hừ một tiếng, sau đó trực tiếp nhảy dựng lên, thanh âm bén nhọn chói tai:
"Cô nói cái gì!"
Nhân viên lễ tân bị lời nói trong điện thoại làm giật mình, hốt hoảng nói:
"Là thật.
"
"Thế sao cô không nói sớm!"
Nhân viên lễ tân: "! "
Tôi cũng rất vô tội, trước đó rõ ràng đã nói, nhưng ông không tin mà.
Đương nhiên, lời này nhân viên lễ tân cũng chỉ dám nói ở trong lòng.
"Cmn!"
Ông ta hùng hùng hổ hổ phun ra một câu thô tục, vội vàng mặc quần, cũng không lo được người phụ nữ ở trên giường, trực tiếp xông ra ngoài:
Nếu thật sự xảy ra sự tình đấy, vị trí giám đốc này coi như xong!
Để lại cô gái kia ai oán ngồi ở trên giường,
Ngủ xong liền chạy, người gì vậy chứ, thật là.
!
Nhiễm Bạch ở một nơi bí mật gần đó, tràn đầy phấn khởi tới chen chúc