Trong đầu vang lên giọng nói thổn thức của Phong Lạc.
Nhiễm Bạch lười biếng, dựa ghế xe mềm mại, giọng nói mang theo lạnh nhạt:
"Chẳng qua chỉ là một người nhu nhược vô năng mà thôi, cũng xứng làm nữ chính?"
Nghe Nhiễm Bạch nói, Phong Lạc có chút trầm mặc.
Bởi vì bọn họ là nữ chính, cho nên, tất cả mọi người đều sẽ bao dung các bọn họ, nhưng bọn họ có đáng giá? Ai cũng không biết.
Có những người, không cần làm gì cả cũng được trời cao chiếu cố, thế nhưng lại có những người, dùng tâm huyết cả đời, cũng chỉ để làm áo cưới cho người khác, thua ở bốn chữ "khí vận chi tử" này.
Nhiễm Bạch khóe miệng cong cong, thần sắc lạnh nhạt:
"Luôn có một số người, vĩnh viễn tự cho mình là đúng?"
Giọng nói như thể tự độc thoại, nhẹ nhàng, tựa như là một chiếc lông vũ rơi xuống, không thể gây ra một tia gợn sóng.
Hứa Khả Khả đi về phía trước, thấp giọng nói:
"Tôi đến tìm Tô Dạ Hiên.
"
Tiếp tân khinh miệt đánh giá Hứa Khả Khả, khinh thường:
"Cô? Là cái thá gì? Cũng xứng gọi thẳng tên của Tô tổng, còn muốn gặp Tô tổng?"
Nghe thấy khẩu khí khinh miệt, Hứa Khả Khả cắn chặt môi, cánh môi trắng bệch, nước mắt tại đảo quanh hốc mắt, vô cùng đáng thương giải thích:
"Không phải, thật sự là tôi đến tìm Tô tổng.
"
Nhân viên lễ tân đánh giá dung mạo của Hứa Khả Khả.
Bạch Liên Hoa, là bộ dạng mà đàn ông thích nhất, đồng thời cũng là bộ dạng mà phụ nữ chán ghét nhất.
Cô gái chán ghét nhíu mày, giọng nói xem thường:
"Liền cái bộ dạng này của cô, Tô tổng căn bản sẽ không quan tâm đâu, cô hãy dẹp ý niệm đó đi.
"
Hứa Khả Khả lắc đầu,
"Tôi thật sự đến tìm Tô tổng!"
Cô gái không nhịn được nói:
"Tô tổng không có thời gian để gặp loại người như cô, nếu như cô đến tìm Tô tổng thì chờ ở đây đi.
"
Hứa Khả Khả quật cường nói:
"Được, tôi sẽ chờ ở đây.
"
Lúc đầu, cô muốn gọi điện thoại cho Tô Dạ Hiên, cuối cùng mới bi ai phát hiện, thế mà ngay cả số điện thoại của Tô Dạ Hiên cô cũng không có.
Hứa Khả Khả cúi đầu yên lặng rơi lệ, đối với Tô Dạ Hiên mà nói, cô là đồ vật có cũng được mà không có cũng không sao sao?
Tô Dạ Hiên đứng ở trong phòng làm