Diệp Khê lắc đầu, đem ý nghĩ kia vứt ra, hẳn là mình suy nghĩ nhiều.
Mặc Thần ngồi trên một cái ghế bình thường bên cạnh Nhiễm Bạch.
Rõ ràng là một vị trí bình thường phổ thông, lại mạnh mẽ bị Mặc Thần làm ra ý vị cao quý ưu nhã.
Lạc Hiên Lâm không hiểu cảm giác được một loại uy áp thượng vị giả, trong lòng cũng không khỏi có một ít khẩn trương, thanh ho khan một cái:
"Hiện tại chúng ta khởi hành đi thành phố A, cho nên trước phải giải quyết hết đám Zombie bên ngoài."
Mặc Thần mỏng môi ngậm lấy ý cười, cặp mắt đào hoa như cười như không nhìn Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, nở một nụ cười ngọt ngào với Mặc Thần.
Hai người không nói một lời, không có chút khí tức hắc âm nguy hiểm ngày đó.
Diệp Khê luôn cảm giác Lạc Hiên Lâm cứ xưng hô Mặc Thiếu có chút quỷ dị, dường như ánh mắt như có như không rơi vào trên người Bạch Bạch?
Diệp Khê lắc đầu, thu liễm lại ý nghĩ trong đầu.
Hẳn là mình suy nghĩ nhiều, Bạch Bạch làm sao có thể quen biết với thứ đại nhân vật này?
Phong Lạc: ".
.
."
Không thể không nói chị gái của cô nói đúng.
Không chỉ là nhận biết, còn giao thủ qua luôn rồi.
Diệp Khê kéo tay Nhiễm Bạch, ngồi xổm người xuống, nói nhỏ bên tai Nhiễm Bạch:
"Nhất định phải bảo vệ tốt cho mình, gặp phải nguy hiểm thì cứ trốn đi."
Nhiễm Bạch như cười như không phải nhìn Diệp Khê, nhu thuận đáp ứng:
"Vâng, em biết."
Diệp Khê nhẹ gật đầu, sắc mặt có vẻ hơi khẩn trương, nắm chặt tay Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch có chút cụp mắt, không chớp mắt lấy một cái mà nhìn chằm chằm lấy mũi chân của mình, thần sắc khó lường, không biết đang suy nghĩ gì.
Một bên Lâm Tuyết quỷ dị nhìn Hạ Y Y, trong mắt xẹt qua một vòng hận ý cùng lệ khí, rất nhanh lại thu liễm.
Chỉ là nắm chặt tay lại.
Hạ Y Y...
Đời này, tôi trở về!
Mang theo hệ thống, để báo thù cô.
Ở kiếp trước, cô cướp đi tất cả quang vinh của tôi!
Lần này, nhất định tôi phải làm cho cô thân bại danh liệt!