Lặng yên không một tiếng động đi đến trước mặt Nhiễm Bạch, ngay tại lúc hắn muốn lấy mặt nạ trên mặt Nhiễm Bạch xuống!
Nhiễm Bạch bỗng nhiên nghiêng thân thể, thân thể nhỏ nhắn xinh nhắn nhẹ như cánh bướm vượt qua Lý Triết.
Lý Triết hừ lạnh một tiếng, thế mà tránh khỏi!
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, cánh môi tách ra một nụ cười cực kỳ ngọt ngào, giọng điệu sâu kín nói:
"Ngươi muốn giết ta sao?"
Lý Triết cười lạnh một tiếng, thần sắc ngoan lệ:
"Hôm nay, mày phải chết!"
Nhiễm Bạch khóe môi chậm rãi cong lên, trên gương mặt kiều nộn là nụ cười xán lạn có vẻ ngọt ngào không chân thật.
Thật giống như...!Đang tỉ mỉ ngụy trang.
Lý Triết trong lòng chợt lạnh, cảm giác có cái gì đó không ổn.
Nhiễm Bạch chợt cười một tiếng, mặt mày tinh xảo dưới ánh nắng chiết xạ lại hoàn mỹ nhe vẽ, cánh môi đỏ bừng ngậm lấy nụ cười như có như không.
"A, ta muốn biết, tim của ngươi có màu gì đấy?"
Giọng nói giống như ác ma lẩm bẩm, sầu triền miên ôn nhu đến cực điểm! Lại hư giả không chân thật!
Rõ ràng nghe ôn nhu lưu luyến, lại mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy rùng mình, trong lòng run sợ.
Lý Triết cưỡng ép cho lòng mình ổn định lại, quát to:
"Mày muốn làm gì! Vẫn nên ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Nhiễm Bạch mặt mày cong cong, cánh môi tràn lên ý cười nhợt nhạt, nghiêng đầu một chút, cặp mắt đào hoa tràn đầy vô tội, gương mặt nhiễm mấy phần ủy khuất:
"Ta không muốn làm gì hết, chỉ là muốn biết tim của ngươi có màu gì mà thôi."
Nhiều người như vậy đều có trái tim màu đỏ, vì sao?
Người bẩn thỉu, có trái tim bẩn thỉu, vậy mà hình như trái tim cũng cũng là màu đỏ.
Lý Triết cưỡng ép ngăn chặn e ngại trong lòng, trực tiếp công kích Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch cười ngọt ngào, cặp mắt đào hoa liễm diễm lấy ngôi sao đầy trời, loá mắt đến cực điểm:
"Ngươi có nguyện ý cho ta xem một chút tim của ngươi là màu gì không?"
Một câu rất bình thường, giọng nói mềm mang theo một tia nghi vấn, phảng phất như là một thỉnh cầu bình thường của một người bình thường vậy.
Thế nhưng Lý Triết biết rõ...
Đây là muốn mạng người!
Nhưng lúc âm thanh mà ác ma lẩm bẩm vang vọng bên tai, mang theo mê hoặc tới từ địa ngục.
Răng của Lý Triết run lên, một đôi mắt trống rỗng vô thần:
"Tôi...!nguyện ý."
Trong lòng Lý Triết điên cuồng kêu gào:
Không! Không!
Hắn không muốn như vậy! Hắn không muốn!
Con mắt Nhiễm Bạch lóe sáng, giống như bé con đạt được bánh kẹo.
Trên mặt ngậm lấy mặt nạ ngây thơ, một đôi mắt đào hoa yêu dị cong thành hai hình trăng khuyết:
"Ta biết ngươi sẽ đồng ý mà."
Giọng nói mềm mềm nhu nhu mang theo vui vẻ.
Lý Triết sợ hãi, trên mặt lại không thể che giấu nổi căm hận.
Nhưng một giây sau, thần sắc trên mặt Lý Triết vĩnh viễn dừng lạn, cứng đờ cúi đầu xuống, nhìn thấy một bàn tay xuyên qua thân thể mình.
Đó là một cánh tay sao? Thon dài trắng nõn hơn tuyết, tựa như tác phẩm nghệ thuật mỹ ngọc thiên thành.
Nhưng hiện tại bàn tay này nhiễm huyết dịch bẩn thỉu, tựa như thiên sứ sa đọa! Huyết dịch thuận theo khe hở tí tách rơi xuống, trong bàn tay thon dài trắng như sứ có một trái tim máu me, vẫn còn có chút nhảy lên.
Thiên sứ thánh khiết đã gãy cánh, sa đọa trong vực sâu địa ngục.
Trên mặt Nhiễm Bạch ngậm lấy một nụ cười ngọt ngào ngây thơ, môi đỏ câu lên một độ cong, giọng điệu ôn nhu mang theo từng tia từng tia đáng tiếc cùng thất vọng:
"Hoá ra vẫn là màu đỏ sao."
Máu tươi là hình tượng của tội ác, hết thảy chung quanh trở nên đỏ thẫm vô cùng, nhìn thấy mà giật mình!
Màu máu tươi, là hình ảnh cuối cùng của Lý Triết tại thế gian này nhìn thấy!
Lồng ngực bị móc đi trái tim, tại một giây Lý Triết chết đi, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ cùng e ngại vô hạn.
Một tiếng vang thật lớn, thân thể hắn nặng nề ngã trên mặt đất.
Ngực lan tràn ra vết máu đỏ tươi.
Gương mặt tinh xảo tuyệt luân của Nhiễm Bạch còn ngậm lấy ý cười ngọt ngào không rành thế sự, trên mặt đất mở ra một đóa hoa máu,