Hiện tại Ôn Ngôn phi thường rõ ràng, nhiệm vụ lần này hắn nhất định sẽ thua.
Thua thì cứ thua đi, nhưng hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà huỷ hoại Lăng Bạch triệt để.
Cuối cùng, Ôn Ngôn bị cảnh sát mang đi, lúc đi ngang qua cô, Ôn Ngôn hướng Nhiễm Bạch làm khẩu ngữ:
"Lăng Bạch, cô chờ đấy."
Nhiễm Bạch nhìn Ôn Ngôn bị mang đi, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Chậc chậc, đồ chơi nhanh xấu như vậy, thật không vui tí nào.
Tiêu Lâm nhìn khuôn mặt không biểu tình của Nhiễm Bạch tưởng là Nhiễm Bạch bị dọa sợ.
Đặc biệt đau lòng an ủi:
"Bạch Bạch, không sao cả, người xấu đã đi rồi."
Nhiễm Bạch: ".
.
." Cậu xem tôi là đứa con nít ba tuổi mà dỗ à!
Hiệu trưởng nhìn thấy Tiêu Lâm ôn nhu an ủi Nhiễm Bạch, ánh mắt lấp lóe, từ khi Tiểu Nhu qua đời đến nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Lâm kiên nhẫn đối tốt với một người như thế.
Nhưng mà em gái của Lăng Vũ, lại là con gái riêng của Lăng gia, thân phận này có chút phiền phức.
Tiêu Lâm nhìn hiệu trưởng, có chút không được tự nhiên nói một tiếng cảm ơn.
Hiệu trưởng miễn cưỡng cười một cái, trong lòng có chút đau đến mức hít thở không thông, con của mình lại đối với xử xa lạ như thế đối với mình, bản thân ông thật đúng là thất bại mà.
"Không có gì, không cần phải nói cảm ơn."
Tiêu Lâm cũng không để ý đến ông, đưa Nhiễm Bạch về lớp học.
Hiệu trưởng nhìn Tiêu Lâm rời đi, sắc mặt một lần nữa trở nên uy nghiêm, có chút nhíu mày, em gái của Lăng Vũ xảy ra chuyện trong trường học, aizzz, khó giải quyết rồi đây.
Hiệu trưởng cầm điện thoại lên, gọi cho Lăng Vũ.
"Lăng thiếu, em gái của cậu xảy ra một chút chuyện trong trường học, ừm, cậu xem.
.
."
Không đợi hiệu trưởng nói xong, Lăng Vũ liền cúp điện thoại, vội vàng lái xe tới trường học.
Hiệu trưởng nhìn điện thoại bị cúp, khoé miệng run rẩy, muội khống (1) như thế, xem ra con đường theo đuổi vợ của tiểu tử thúi nhà ông còn xa lắm.
(1) muội khống: cuồng em gái
Một bên khác, Lăng Vũ lo lắng lái xe, trên đường đi vượt qua không ít đèn đỏ, nhưng trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu, chính là Nhiễm Bạch đã xảy ra chuyện.
Lăng Vũ xông vào khối lớp sáu ban một, nhìn thấy Nhiễm Bạch hoàn hảo không chút tổn hại, trong lòng thở dài một hơi.
Nhiễm Bạch nhìn thấy Lăng Vũ, trong mắt sáng lên, u ám giấu trong mắt toàn bộ tiêu tán.
Hì hì, cô biết mà, anh trai quan tâm cô như vậy, nhất định sẽ tới tìm cô.
"Anh."
Lăng Vũ nghe thấy bên trong giọng nói mềm mại của Nhiễm Bạch tràn đầy ỷ lại, nhếch miệng