Một lần cuối cùng, Nhiễm Bạch quay đầu nhìn những người đang nghị luận kia.
Khóe môi câu lên một vòng cười quỷ dị, trong mắt mang theo thần sắc như cười như không, âm trầm:
"Còn nhìn nữa, sẽ chết đấy."
Mọi người thấy thần sắc quỷ dị của Nhiễm Bạch, trong lòng có chút quái dị.
Nụ cười kia, cho người ta một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Mọi người đều khinh thường nhếch miệng, cũng không nhìn nữa.
Chỗ tối, một đạo ánh mắt oán độc nhìn chòng chọc vào Nhiễm Bạch.
Làm sao có thể, sao mày có thể trôi qua tốt như vậy được.
Bất quá, mày lập tức sẽ chết thôi! Rất nhanh!
Nhiễm Bạch tự nhiên phát giác được một ánh mắt ánh mắt âm tàn, khóe miệng cô giương nhẹ, trò chơi nhanh kết thúc ghê.
Lăng Vũ loáng thoáng cũng cảm thấy ánh mắt mãnh liệt, hắn nhìn lại lại không nhìn thấy gì cả.
Lăng Vũ lắc đầu, ảo giác sao.
.
.
Đêm đó, sắc trời âm trầm, có vẻ như đang kiềm chế, giống như là yên bình trước bão táp, tỏ rõ một màn không bình thường sắp xảy ra.
Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng, xuất hiện ở trong nhà của hiệu trưởng:
"A!"
Trần Mai hoảng sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện, ngồi sập xuống đất thở sâu trấn an mình một chút.
Cô bè này là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây?
"Dì à, chào dì."
Nhiễm Bạch mang theo nụ cười nhìn Trần Mai nói.
"Cô là ai?"
Trần Mai run rẩy thanh âm hỏi.
"Dì à, con chỉ là muốn để dì nói ra hết chân tướng mấy năm trước mà thôi, dì không cần sợ hãi."
Nhiễm Bạch vô tội nhìn, vô hại nói.
Trần Mai hơi trấn định lại, hoá ra là trò vặt của thằng nhóc kia.
Trần Mai trào phúng cười một tiếng, phủi tay, đứng lên.
"Ta nói Tiêu lâm này, rốt cuộc là con muốn chấp nhất tới khi nào? Ta đã sớm nói, căn bản không phải ta làm, là mẹ của con tự mình trượt chân rơi xuống cầu thang, không liên quan gì tới ta cả? Ta khuyên con, vẫn là từ bỏ điều tra chuyện này đi."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, trong mắt có vẻ thất vọng:
"Dì à, dì không muốn nói sao?"
Trần Mai cứ như vậy nhìn Nhiễm Bạch, a, liền xem như bà ta làm thì sao, camera rõ ràng như thế, còn có cái gì có thể nói được?
"Ai, vốn là không muốn động thủ."
Nhiễm Bạch thấp giọng thở dài, thanh âm rất nhẹ, phiêu tán tại không trung.
Trần Mai tuyệt không nghe rõ lời nói của Nhiễm Bạch, chỉ nghe rõ một tiếng thở dài như có như không.
Trần Mai nhíu nhíu mày, cô gái này còn muốn chơi trò xiếc gì.
Một giây sau, dải