Tôi, Lăng Vũ, từ nhỏ đã là người thừa kế của Lăng thị.
Ở trong hắc đạo, một tay che trời.
Có lẽ là trời sinh lãnh huyết, có lẽ là giết người thành chuyện thường ngày.
Tôi trở nên thập phần lãnh khốc, cũng sẽ không thân thiết với bất luận kẻ nào.
Dù cho là cha mẹ ruột của mình..
Nhiễm Bạch, là ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời của tôi.
Ngày đó, cha đột nhiên mang về một cái bé gái, nói bé gái đó là con của ông ấy.
Tôi cũng không thèm để ý, bởi vì cô ấy cũng không có gì đáng giá để khiến tôi chú ý.
Về sau một lần bữa sáng, Lăng Vân cố ý châm chọc khiêu khích Nhiễm Bạch, không biết vì cái gì, tôi cảm thấy, cô ấy có chút không giống.
Thế là lên tiếng ngăn cản.
Sau khi nói xong.
Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Tôi vậy mà lại vì một người xa lạ nói chuyện.
Luôn cảm giác trên người cô ấy không còn có loại khí tức âm trầm như trước, nhưng mà đến tột cùng là nơi nào biến hoá, tôi cũng nghĩ không thông.
Dứt khoát liền không để ý.
Nhưng tôi không nghĩ tới cô ấy tới công ty tìm mình.
Thấy dáng vẻ mềm manh ủy khuất của cô ấy, trong lòng tôi bất tri bất giác liền sụp đổ một khối.
Nghe thấy cô ấy là bởi vì muốn tìm tôi cho nên một mình đến công ty, trong lòng tôi có chút tức giận lại có chút buồn cười.
Đây là lần đầu tiên, tôi bởi vì một người mà có nhiều cảm xúc như vậy.
Mang theo Nhiễm Bạch tới công viên, cô ấy nói muốn ăn kẹo, tôi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô ấy, không khỏi bật cười, để cô ấy ngoan ngoãn ngốc tại chỗ.
Nhưng lúc tôi quay trở về nhìn thấy một màn khiến tôi vô cùng phẫn nỗ.
Lại có người dám khi dễ Nhiễm Bạch!
Tôi tức giận muốn cho hắn một quyền.
Nhưng Nhiễm Bạch lại nói với tôi, không có sao cả, vẫn nên thôi đi.
Tôi nghe Nhiễm Bạch nói vậy, cũng không muốn trình diễn một màn máu tanh máu tanh trước mặt cô ấy.
Nhưng nếu như tôi biết kết quả như vậy, tôi nhất định sẽ trực tiếp giết hắn!
Một lần mang theo Nhiễm Bạch về nhà, thủ hạ lại cho rằng Nhiễm Bạch là vợ của tôi.
Tôi cũng không làm sáng tỏ, dường như có gì đó đột nhiên biến hoá.
Tôi cũng không nghĩ sâu xa, chỉ là cho rằng là bản thân không muốn lãng phí miệng lưỡi.
Về sau một lần, tôi nhận được một cuộc điện thoại nói là Nhiễm Bạch xảy ra chuyện, bởi vì nhà kho trường học bị cháy.
Một khắc này, tôi cảm giác được sự bối rối trước bay chưa bao giờ có, trong bệnh viện, nhìn Nhiễm Bạch không có chút huyết sắc nào, trong lòng của tôi khủng hoảng lan tràn.
Là sợ hãi đi, sợ từ nay về sau sẽ mất đi một cô em gái mềm manh mềm manh.
Nhìn thấy Nhiễm Bạch tỉnh lại, trong lòng của tôi giống như có cái gì đó phá đất mà lên.
Tôi hứa hẹn về sau, sẽ không còn để cô ấy bị thương tổn nữa.
Nhưng mà, tôi lại nuốt lời.
Có người bắt cóc Nhiễm Bạch, đưa ra điều kiện thả Nhiễm Bạch là, muốn tất cả tài sản của Lăng thị.
Tôi phẫn nộ, bất đắc dĩ, khủng hoảng.
Thẳng đến