Nhiễm Bạch dùng câu không nói nhiều làm châm ngôn sống, trực tiếp điều động dao găm bay về phía Thập Tam.
Mũi đao dừng ở cách mi tâm của Thập Tam đúng một centimet.
Thập Tam cứng đờ người, giơ hai tay lên:
"Ta thua."
Cho nên, ngay tại lúc này đã là cái dạng này rồi.
"Cái kia, nữ hiệp, ngươi tên gì?"
Thập Tam gượng cười vài tiếng, đánh vỡ im ắng trầm mặc.
"Nhiễm Bạch."
Nhiễm Bạch mấp máy môi, lông mi thật dài ấn xuống nửa vòng bóng tối, ngũ quan xinh xắn, nhìn lộ ra yêu diễm lại tinh khiết.
Một thân cổ phục màu trắng, ống tay áo thêu hoa anh túc xinh đẹp.
Trên người có khí tức quỷ dị nửa yêu nửa tiên.
"Nhiễm Bạch?" Thập Tam nhớ lấy cái tên này, trong đầu có gì đó lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh như chớp giật, khiế cậu bắt không được sờ không tới.
"Cái kia, Bạch Bạch, ta là Thập Tam, ngươi muốn đi đâu?"
Thập Tam tỏ ra vô cùng thân quen nói.
Nhiễm Bạch: ".
.
."
Cô khẽ cắn hàm răng, trong mắt lóe lên mê mang.
Cô cũng không biết cụ thể muốn đi đâu, chỉ là cảm giác được lực lượng quen thuộc ngay tại gần đây.
Thập tam nhìn dáng vẻ của Nhiễm Bạch, luôn cảm giác đặc biệt đáng yêu.
Nhưng lại có chút quái dị.
Nếu như Thập Tam là người hiện đại, cậu liền sẽ dùng một từ để hình dung Nhiễm Bạch, đó chính là ――
Tương phản manh.
Không sai, quả thực manh muốn xỉu.
(Manh: bắt nguồn từ moe trong tiếng Nhật.
Đại khái ý nghĩa là rất đáng yêu,...!tương phản manh đại khái hiểu là đáng yêu muốn xỉu lên xỉu xuống"...!)
"Không biết."
Nhiễm Bạch nghiêm trang nói.
Một khuôn mặt mềm mềm manh manh phối hợp với giọng nói cao thâm khó dò.
.
.
Lộ ra, phá lệ đáng yêu.
Thập Tam ân cần nhìn Nhiễm Bạch, chỉ cảm thấy ái tâm bộc phát.
Triệu chứng manh khống đều bị Nhiễm Bạch kích phát.
Nháy mắt quên mất đi giá trị vũ lực tàn bạo cực cao của Nhiễm Bạch.
"Thế à, vậy ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh."
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng gật đầu, ừm, chỉ cần trong một khoảng cách nhất định, cô liền có thể cảm ứng được vị trí cụ thể của cỗ năng lượng kia.
Lúc này, Lục Ly cũng mang theo hệ thống nâng đỡ nam phụ đi vào vùng rừng rậm này.
Lục Ly nhíu mày, có chút hoài nghi hỏi hệ thống:
"Hệ thống, ngươi xác định, nơi này có sức mạnh?"
Hệ thống lạnh như băng nói:
"Nơi này thật có còn sót lại khí tức của năng lượng, nhất định là vị thần nào đó lưu lại.
Gần đây phong ấn đột nhiên buông lỏng, nếu không ta cũng không cảm giác được."
Lục Ly trong mắt như có điều suy nghĩ, lần này hệ thống hạ xuống mệnh lệnh, không từ bất cứ thủ đoạn nào, cướp cỗ năng lực kia về.
Cho nên, đến cùng là mạnh đến mức