Dạ Cẩn mặt không biểu tình.
Hmmmmm...
Ta không muốn cùng ngươi thảo luận vấn đề này!
Dạ Cẩn cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy, thế giới quan của hắn sẽ nguy mất.
"Cô nương, mỗi người đều có quan điểm của mình, ngươi làm sao biết bọn hắn có muốn hay không?"
Dạ Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười.
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, mang theo lãnh khí trời sinh trong tận xương tủy.
"Suy nghĩ của bọn hắn, liên quan gì tới ta?"
Dạ Cẩn nhìn khí thế Nhiễm Bạch phát ra, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, dạng người này, liệu có thể vào đầu não của Luyện Ngục doanh?
Nhiễm Bạch cũng không để tâm tới suy nghĩ của Dạ Cẩn, mũi dao khắc lên người của tên kia một đóa hoa anh túc, mặc kệ người kia co rút rên rỉ đau đớn, giọng nói của cô mang theo hờ hững:
"Người trên thế gian này, luôn luôn có lòng tham, khát vọng thập toàn thập mỹ, nhưng lại không muốn trải qua đau khổ.
Mà ta, chỉ là có được thực lực tuyệt đối, cho nên hắn sống hay chết, chỉ trong một tiếng cười."
Dạ Cẩn trong lòng có sự kích động khó hiểu, đây chính là cường giả sao? Sẽ không để ý bất cứ chuyện gì!
Dạ Cẩn cười đến dối trá:
"Cô nương nói rất đúng."
Nhiễm Bạch nhìn Dạ Cẩn một chút, dứt khoát nói:
"Đừng giả bộ, ta nhìn phiền."
Dạ Cẩn: ".
.
."
Cô nương, cô có thể đừng trực tiếp như vậy được không?
"Cô nương, đi thôi."
Dạ Cẩn làm ra tư thế xin mời, trên mặt không mang theo nụ cười dối trá như lúc nãy.
Dạ Cẩn nhìn bóng dáng của Nhiễm Bạch, trong hai con ngươi mang theo hàn quang.
Người này, trong danh sách lúc trước chưa từng xuất hiện, nói cách khác, là nàng tự mình đến.
Về điểm này, chẳng qua là Phong Lạc tùy tiện tìm một điểm xuất phát thích hợp mà thôi.
Trong đại sảnh, không còn sự âm u lao ngục nữa mà lộ ra tráng lệ.
"Ca ca, ngươi có chuyện gì sao?"
Nhiễm Bạch vô tội nháy mắt mấy cái, cười hỏi.
Dạ Cẩn nhìn Nhiễm Bạch thiên chân vô tà, trong lòng lại đang rỉ máu.
Nhìn dáng vẻ thuần lương vô hại của cô, kì thực bên trong lại hắc ám hơn bất cứ ai.
Tâm tình tràn ngập không ổn!
"Cô nương muốn nói gì."
Trong mắt Dạ Cẩn mang theo thận trọng, lần trò chuyện này, người này hoàn toàn khống chế quyền chủ động.
Cho dù là nói cái gì, đều ngoài dự liệu của hắn.
Nhiễm Bạch mặt mày như vẽ, cặp mắt đào hoa xán lạn như ngôi sao, cười nhìn Dạ Cẩn, hững hờ nói:
"Ta không có gì muốn nói cả."
Dạ Cẩn nhìn dung nhan của Nhiễm Bạch, thất thần trong nháy mắt, ánh mắt lóe lên thần sắc kinh diễm,