Cố Vận Dịch nhìn bóng lưng Nhiễm Bạch rời đi, có chút thất hồn lạc phách.
Trong mắt thậm chí có ủy khuất, vì sao lại không để ý tới hắn chứ? Hắn có chỗ nào không tốt sao?
Nhiễm Bạch nhìn thấy Phi Nguyệt các, trong mắt lóe lên hài lòng, ừm, cũng không tệ lắm.
"Cô nương, đây chính là Phi Nguyệt các."
Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu:
"Ngươi đi xuống trước đi."
Đi vào Phi Nguyệt các, nhìn xa hoa nhưng lại không mất đi vẻ trang nhã.
Có một loại cảm giác như tiên khí phảng phất.
Lần đầu tiên Cố Vận Dịch nhìn thấy Nhiễm Bạch, liền cảm giác Phi Nguyệt các sẽ thích hợp với nàng.
.
.
Nhiễm Bạch dùng tinh thần lực để nhìn toàn bộ dịch Vương phủ, sau đó dừng lại tại một điểm.
Thư phòng.
Tinh thần lực đảo qua
Nhiễm Bạch cong miệng cười, cơ thể biến mất khỏi Phi Nguyệt các.
"Tiểu cô nương, thư phòng không thể tiến vào."
Ám vệ canh giữ thư phòng nhìn thấy Nhiễm Bạch xuất hiện thì sửng sốt một chút.
Phủ thượng nhà mình từ lúc nào lại có một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như thế này.
Đương nhiên ám vệ cũng không nghĩ sâu hơn.
Về phần việc xông vào Vương phủ.
Ám vệ khẳng định chuyện đó là không thể nào, làm gì có khả năng có thích khách quang minh chính đại xuất hiện trước mắt bọn hắn chứ? Hơn nữa còn là một tiểu nữ hài.
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, ôm chặt con mèo trong ngực, hai mắt tràn ngập một mảnh sương mù.
Vô cùng đáng thương nói:
"Thế nhưng ta có chuyện cần thiết."
Ám vệ nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Nhiễm Bạch, nghĩ nghĩ hay là để Nhiễm Bạch đi vào.
Nhưng không có vương gia phân phó, chuyện đó là không thể nào.
"Tiểu cô nương, cái này ngươi hãy đi tìm Dịch vương."
Ám vệ mười phần bất đắc dĩ nói.
Nhiễm Bạch cắn cắn môi, cúi đầu che giấu u ám trong mắt, giọng nói âm trầm vang lên:
"Nếu như ta nhất định phải đi vào bây giờ thì sao?"
Ám vệ bỗng nhiên cảm giác được một cỗ sát ý âm trầm trực tiếp khóa chặt hắn, khiến cho máu toàn thân hắn chảy ngược.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên cười, giọng nói tràn ngập mê hoặc nhân tâm vang lên:
"Ngủ đi, ngủ, cái gì cũng không biết."
Ám vệ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.
Về phần những ám vệ bí mật xung quanh, ha ha, sớm đã bị Nhiễm Bạch làm cho ngất đi hết rồi.
Nhiễm Bạch đi vào thư phòng.
Đánh giá bốn phía
Ừm, một cái bàn, bên trên rất gọn gàng.
Một cái giá sách ở phía bên trái, chất đầy sách.
Vô cùng ngăn nắp.
Nhiễm Bạch cười cười, nếu thật sự là một vương gia phế vật thì sao có thể có được nề nếp này, làm sao lại có những ám vệ kia? Còn sống tới hiện tại.
Rảo bước quanh thư phòng, Nhiễm Bạch nheo lại