Hiện tại, lại có người nói với nàng ta rằng:
Xưa nay chỉ nghe nói có Lục công chúa, chưa nghe nói có Ngũ công chúa này!
Cái này khiến nàng ta làm sao nhịn!
Linh Ngọc nhìn thấy bộ dạng doạ người của Cố Vận Dĩnh, khiếp đảm lui ra phía sau mấy bước.
Mặc dù nàng bình thường thích xúi giục Cố Vận Dĩnh một chút, cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ điêu ngoa không nói lý lẽ của Cố Vận Dĩnh, nhưng nàng còn chưa từng nhìn thấy hình tượng một Cố Vận Dĩnh như vậy, thật đáng sợ.
Cố Vận Dĩnh phát giác được Linh Ngọc lui ra phía sau, gương mặt dữ tợn âm lãnh nói:
"Ngay cả ngươi cũng khinh thường bản cung, đúng không?"
Linh Ngọc nhìn thấy Cố Vận Dĩnh giận lây sang mình, đối mặt với khuôn mặt giống như ác quỷ, là muốn giả vờ cười mà cười không.
Linh Ngọc hai chân đều run nhè nhẹ, cưỡng ép gạt ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc:
"Nào có, trong lòng nô tỳ, công chúa là người mà không ai có thể vượt qua được."
Cố Vận Dĩnh nhìn thấy Linh Ngọc không ngừng lùi lại, cười lạnh một tiếng:
"Đã nghĩ như vậy, còn lui lại cái gì!"
Linh Ngọc nhìn thấy Cố Vận Dĩnh như vậy, càng dọa nàng muốn khóc:
"Nô tỳ, nô tỳ thật sự không chán ghét công chúa.
Thề có thiên địa chứng giám."
Cố Vận Dĩnh tuy nói không có đầu óc, nhưng cũng không phải kẻ ngu, tự nhiên có thể nhìn ra ánh mắt vô cùng sợ hãi của Linh Ngọc.
Mỗi người! Vì cái gì! Mỗi một người đều ghét bỏ nàng ta! Nàng ta có nơi nào không sánh bằng Cố Vận Thiểu!
Nội tâm tà ác mở ra, không biết là do oán hận tích tụ bao lâu nay triệt để bộc phát, hay là do nhất thời xúc động
Cố Vận Dĩnh trực tiếp bóp lấy cổ của Linh Ngọc, móng tay khảm thật sâu vào bên trong da thịt Linh Ngọc.
Giống như phát điên:
"Bản công chúa có chỗ nào không tốt, hả? Vì sao tất cả mọi người đều so sánh bản cung với tiện nhân kia? Ngay cả ngươi, làm sao ngươi lại có thể ghét bỏ bản cung!"
Linh Ngọc cơ hồ ngạt thở, đưa tay giãy dụa, muốn kéo hai bàn tay trên cổ kia ra.
Toàn bộ mặt đều đã tím xanh.
Thế nhưng khí lực của những người điên cuồng luôn luôn mạnh không bình thường, Linh Ngọc làm sao có thể tránh ra.
Huống hồ, cho dù Cố Vận Dĩnh không được sủng ái thì đó cũng là công chúa Hoàng tộc, nếu Linh Ngọc dám ngộ thương Cố Vận Dĩnh, chờ đợi nàng tuyệt đối là cửu tộc liên tru.
Nhiễm Bạch trực tiếp lấy một cái ghế ra, ngồi trên ghế, một tay cầm điểm tâm ngọt, bắt đầu ăn ngon lành:
"Chậc chậc, chơi vui.
Tỳ nữ kia không biết giãy dụa một chút sao?