Huyết Hồn: Đinh, Điện Hạ độc miệng đã lên sàn, mời ký nhận.
Lý Ma Ma vặn vẹo gương mặt:
"Ngươi nói ai già!"
Nhiễm Bạch mê mang mở to hai mắt nhìn, ân cần nhìn Lý Ma Ma:
"Lão nãi nãi à lão nãi nãi, ta nói ngươi đấy, ngươi quá già.
Vậy mà nãy giờ ta nói cũng không biết là ta đang nói chính ngươi.
Không biết ngươi chừng nào thì liền mồ yên mả đẹp."
Lý Ma Ma cố bình tĩnh, ba bước làm hai bước vọt tới trước mặt Nhiễm Bạch, muốn bóp lấy Nhiễm Bạch cổ.
Nhiễm Bạch linh hoạt trốn thoát, thân thể Lý Ma Ma cồng kềnh nháy mắt liền ngã nhào trên đất.
"Tiểu tiện nhân, ngươi lại còn dám tránh!"
Lý Ma Ma nhịn đau, phẫn nộ hét.
Nhiễm Bạch cắn cắn môi, một đôi ngập nước cặp mắt đào hoa lên án nhìn Lý Ma Ma, giọng nói mềm mềm nhu nhu mang theo ủy khuất:
"Lão nãi nãi à lão nãi nãi, ta biết, ngươi bởi vì sắp chết rồi, cho nên tâm tình bực bội, thế nhưng là, thế nhưng là..."
Nhiễm Bạch dừng lại một chút, nước mắt tại trong hốc mắt xoay một vòng:
"Ta biết ngươi không có tiền mua quan tài, nhưng mà ngươi cũng không thể giả vờ bị người đụng như vậy! Cố ý ì ở chỗ này giả chết, ta không có tiền đâu."
Vô Tình nhịn không được bật cười, không được, hắn nhịn không được.
Bạch cô nương rất có ý tứ.
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lý Ma Ma, Vô Tình cảm giác trong lòng cực kỳ hả giận.
"Cười cái gì mà cười! Tranh thủ thời gian dìu ta lên."
Lý Ma Ma trừng mắt liếc Vô Tình, lớn tiếng nói.
Nhiễm Bạch nghe thấy Lý Ma Ma hét, hoảng hốt:
"Lão nãi nãi à lão nãi nãi, người giả bị đụng là không tốt, ngươi nên biết sai mà thay đổi."
Lý Ma Ma coi như không biết người giả vờ bị đụng là có ý gì, cũng biết chắc chắn không phải là lời nói tốt đẹp gì.
Trong lòng oán khí trùng thiên, con nhóc đáng chết, đến hoàng cung bà ta muốn xuất ra một trăm linh tám hình phạt.
Để xem đến lúc đó tiểu tiện nhân này còn có thể cười được nữa không.
Lý Ma Ma bởi vì thân thể mập mạp, hiện tại ngã xuống đất, muốn đứng lên mười phần khó khăn.
Mấy lần muốn đứng lên nhưng vẫn ngã xuống đất.
Lý Ma Ma nhìn ánh mắt quái dị của Nhiễm Bạch, sợ Nhiễm Bạch lại nói ra cái gì khiến mình tức chết.
Vậy mà một lần tính bò lên.
Nhiễm Bạch giọng điệu an ủi:
"Lão nãi nãi à lão nãi nãi, ngươi không cần phải gấp, mặc dù ngươi không có tiền, nhưng người giống như ngươi ra ngoài ăn xin, sẽ có người thương hại ngươi, không cần lo lắng."
Lý Ma Ma bị Nhiễm Bạch làm cho tức giận đến phun ra một ngụm