"Tiểu Hầu gia, vương gia có lệnh, nữ tử này không thể động vào.
"
Mặc kệ trong lòng bất đắc dĩ cỡ nào, Vô Tình vẫn phải hướng Hầu Mang nói chuyện.
Hầu Mang đánh giá Vô Tình, miếng thịt tới miệng còn bị cướp đi, ai nguyện ý chứ.
"Vương gia nhà ngươi là ai?"
Vô Tình ôm quyền nói:
"Đương kim Dịch Vương.
"
Hầu Mang nghe vậy, cũng thu hồi vẻ coi thường, vương gia được đương kim thánh thượng sủng ái nhất, chính là Dịch Vương điện hạ.
"Đã như vậy, liền đi trước.
"
Hầu Mang vừa cười vừa nói, hắn tuy mập nhưng không ngốc, vì một nữ tử mà đắc tội Dịch Vương, không đáng.
Nguyệt Lạc Sơ trong lòng thở dài một hơi, hệ thống vẫn là đáng tin cậy.
Trong mắt chứa nước mắt, điềm đạm đáng yêu cúi người hành lễ một cái:
"Đa tạ công tử đã cứu tiểu nữ tử.
"
Dáng vẻ này, bất kể là ai cũng sẽ sinh lòng thương tiếc.
Thế nhưng là Vô Tình trong lòng chỉ có một Vương phi duy nhất Nhiễm Bạch, những nữ tử khác đều là trở ngại.
Mà Cố Vận Dịch giờ phút này cũng lấy lại tinh thần, nghĩ đến mệnh lệnh trước đó, trong lòng có chút mê mang, sao hắn lại làm những chuyện này?
Cẩn thận từng li từng tí nhìn Nhiễm Bạch, không hiểu sao có chút chột dạ.
Mà Nhiễm Bạch thì trong đầu nghe được thanh âm hưng phấn của Phong Lạc.
"Ký chủ, là người mang theo hệ thống, có thể thôn phệ!"
Nhiễm Bạch nhíu mày, vung rèm lên, nhìn thấy một giai nhân thanh tú.
Cố Vận Dịch vội vàng cứu chữa:
"Đã cứu cô nương kia rồi, Vô Tình, chúng ta đi thôi.
"
Vô Tình nghe vậy, trái tim đang nâng lên cuối cùng cũng hạ được xuống, hắn chỉ sợ chủ tử đầu óc hồ đồ, giữ nữ tử này lại.
"Cô nương, đây là một chút tiền, chúng ta đi trước.
"
Nguyệt Lạc Sơ giương mắt nhìn, không phải kiểu này đâu, lúc này thấy một mỹ nư như nàng, hẳn là nên giữ nàng lại chứ.
"Công tử dừng bước!"
Nguyệt Lạc Sơ lo lắng thét lên.
Vô Tình nhíu nhíu mày, còn muốn làm gì?
"Cô nương, ngươi còn có việc sao?"
Đại khái là nhìn thấy biểu tình không vui của Vô Tình, Nguyệt Lạc Sơ trong lòng cũng tức giận, một tên hạ nhân mà dám ở trước mặt chảnh choẹ cái éo gì.
Nhưng người thân cận bên người Cố Vận Dịch, Nguyệt Lạc sơ đành phải ăn nói khép nép:
"Công tử, người đã cứu tiểu nữ, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ cầu làm nô làm tỳ, hầu hạ công tử.
"
Nguyệt Lạc Sơ tự cho là đúng, cảm thấy Vô Tình có bao nhiêu may mắn mới có thể thấy được một thịnh thế mỹ nhân như nàng, nhưng lời nói của Vô Tình làm cho nàng triệt để không thể tin.
"Cô nương, tại hạ không cầu hồi báo, xin phép rời đi