Ngày hôm sau, Thanh Hoà cố ý thức dậy sớm đứng trước cổng nhà đợi Tô Kỳ.
Tối hôm qua, hệ thống cũng nói kết quả điều tra cho Thanh Hoà, mọi thứ tất cả đều bình thường, như là chỉ là tình cờ mà thành hàng xóm mà thôi.
Thanh Hoà mặc dù còn bán tính bán nghi, nhưng cho dù lật xem từng chi tiết nhỏ thì nó vẫn chỉ biểu hiện ra một tin tức, tất cả đều bình thường.
Hiện tại, hắn ý định hỏi thẳng Tô Kỳ, không điều tra được thì đi hỏi bản nhân a!
Dù sao thì hắn cũng không thấy Tô Kỳ có ý định, hay hành động nào thương tổn tới người thường.
Vậy thì mãng lên a!
Chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng mở cửa bên tai, sau đó là tiếng bước chân dần tới gần.
Thanh Hoà đầu quay lại nhìn thiếu niên đang khoá lại cổng, hắn cưới đối với gương mặt vô biểu tình nhìn bản thân của thiếu niên.
"Cùng đi?" Thanh Hoà cười mở lời.
Tô Kỳ có chút tạm dừng, sau đó gật gật đầu bước đi.
Cái này cũng chỉ hỏi khách sáo mà thôi, hắn cho dù từ chối thì hai người cũng đều đi chung con đường, đều không cần hắn chấp nhận hay không chấp nhận.
Tô Kỳ mặt vô biểu tình nghĩ.
Tô Kỳ bước đi phía trước, Thanh Hoà đi hơi chếch về phía sau, hai người trên đường vẫn duy trì một khoảng cách nhất định không gần không xa.
Tô Kỳ vốn cứ tưởng đối phương trong chốc lát sẽ mở miệng nói chuyện, nhưng đến khi đến trạm xe buýt, sau đó xuống xe thì người phía sau đều không có vang lên âm thanh.
Tô Kỳ nhíu mày, trong lòng cảm giác có chút nao nao nhưng rất nhanh bị đè lại, vẻ mặt bên ngoài vẫn duy trì không nóng không lạnh.
Đến khi bọn họ bước vào cổng trường, vì hai người đến tương đối sớm, nên khuôn viên trường chỉ rải rác học sinh.
"Không ngờ chúng ta lại là hàng xóm, nhưng là thời gian trước cũng không thấy ngươi a?" Thì người phía sau rốt cuộc mở miệng, Tô Kỳ cũng không phát hiện bản thân cũng rất nhỏ mà thở dài một hơi, như thể chặt đầu cơm rốt cuộc tới vậy.
Thanh Hoà cố gắng hỏi một câu không thể thất lễ, nhưng cũng phần nào tỏ rõ ra bản thân cảnh giác đối phương, cũng như cho đối phương biết ý ngầm.
Cứu mạng!! Hắn vẫn là không hiểu lời nói thuật a!!!
Thanh Hoà trong lòng sinh động hò hét, mặt ngoài biểu tình khống chế vẫn làm đến nơi đến chốn chỉ có gương mặt bình tĩnh treo tươi cười, như chỉ là câu hỏi quâng bơ.
Đối mặt với câu hỏi của Thanh Hoà, Tô Kỳ cũng chỉ bình đạn trả lời: "Chỉ là trùng hợp mà thôi, chung cư cũ vì một vài lý do mà không thể ở tiếp, trùng hợp có một khu biệt thự bán gấp, nên giá tiền cũng giảm đi phần nào, nên mua."
Tô Kỳ cũng nghe ra ý ngầm cảnh giác của Thanh Hoà, hắn cũng tự mình hiểu lấy, dù sao ngươi cũng phải chú ý cảnh giác một chút một người có thể đấu được cả một nhà bảo an.
...!Trong khi đó bảo an này còn như mafia.
"Ồ." Thanh Hoà cảm thán kéo dài ngữ điệu, cũng không bình luận về câu trả lời trung quy trung củ của Tô Kỳ.
Không khí giữa hai người lại tiếp tục trở về trầm mặc như lúc đầu, giống như chỉ là tùy tiện hỏi thăm hàng xóm mới.
Hai người cùng đi vào lớp về chỗ, làm việc từng người, sinh viên cũng lục tục đến lớp làm cho trầm mặc giữa hai người không còn rõ ràng.
"Hoà ca!"
"Miệng ngươi thật to a!"
Người chưa tới, âm thanh trước tiên tới.
Sau đó là tiếng nói bất đắc dĩ của Từ Mặc vang lên.
"Làm sao vậy?! Ta kêu to thì ảnh hưởng tới ngươi?!"
"A! Ngươi nghĩ Hoà ca muốn nghe ngươi to mồm gọi tên hắn sao?!!"
Sau đó hai người lại quay qua một vòng khắc khẩu.
Thanh Hoà cười chờ hai người đi tới, trong lòng có chút hoài niệm kịch tướng thanh của hai người.
Hai ngày cuối tuần này cứ như là trôi qua một tuần vậy a! Thanh Hoà trong lòng chảy xuống nước mắt bi thương.
"Buổi sáng tốt lành." Thanh Hoà mở miệng trước tiên chào hỏi.
"Buổi sáng tốt lành, Hoà