"Cái chuôi kiếm này có thể rút ra sao? Như vậy thì hắn có thể tự chữa trị rồi.
" Thanh Hoà cũng không rối rắm nhiều, dù sao thì phiền toái cũng mang về rồi.
Nếu có thể tranh thủ trong thời gian nhanh nhất ném đi phiền toái cho người khác cũng không tệ, cách vách bên cạnh có lẽ cũng rất vui mừng.
Đầu tiên sinh mở miệng giải thích: "Thanh kiếm này không thể rút ra được, nó cắm quá lâu nên cùng tủy não của trẫm liên kết với nhau.
Không bằng nói, tốt nhất là không cần rút ra.
"
"Thanh kiếm này có thể xem là một cái phong ấn, một khi phong ấn bị cởi bỏ, trẫm sẽ hoá thân thành Huyết tộc chi chủ, đem nhân gian biến thành luyện ngục, hắc ám sẽ chi phối thế giới này.
"
"Oa!" Thanh Hoà vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, nhưng là Đầu tiên sinh nhìn vào cũng không giống như là cái loại nhân thiết sẽ đi hủy diệt thế giới nha?
Cho nên đâu! Cái loại giả thiết không có phong ấn áp chế, liền sẽ bị mất đi lý trí, cư nhiên thật sự tồn tại sao?
Cho dù thế giới này có huyết tộc cũng có chút ma huyễn, nhưng là cái loại giả thiết chỉ có trong tiểu thuyết này cũng ma huyễn không kém a!!
Đầu tiên sinh tiếp tục nói: "Dù sao cũng đều là ngủ, các ngươi cứ tùy tiện tìm chỗ nào đó mang trẫm chôn lên là được.
"
Thanh Hoà: "! " Đầu tiên sinh, ngươi phải có chút phấn đấu tự tranh thủ quyền lợi a!
Huyết tộc các ngươi đều như thế hay sao? Cấp một cái địa phương làm cho các ngươi ngủ, là có thể ngủ đến thiên hoang địa lão?!!
Giống như cái huyết tộc ở cách vách kia, chỉ cần không có đi học, hay có việc là có thể trạch ở trong nhà không bước một chân ra khỏi nhà!
Nếu không phải định kỳ còn mướn người đi vào quét tước, thì cái căn nhà bên cạnh trong thời gian ngắn sẽ thành cái nhà ma đâu!!
Nhưng cái này không thể được a!
"Đừng quyết định như vậy a, kiếm nằm trong người cũng rất đau phải không? Liền muốn đi ngủ, cũng phải ngủ thoải mái một chút không phải tốt hơn sao? Không có việc gì, chuyện gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết, nhất định sẽ có phương pháp giúp ngươi rút ra thanh kiếm này, đồng thời còn có thể bảo trì được lý trí.
"
Không đợi Đầu tiên sinh nói cái gì, trong mắt Thanh Hoà đựng đầy ý cười nói: "Cự tuyệt cũng vô dụng nga, đây Enma lần đầu tiên có ý cầu ta sao.
"
Ý kiến của Đầu tiên sinh quan trọng sao?
Phải biết rằng Enma trong thời gian này đã giúp hắn rất nhiều lần, chính là Enma cũng không có muốn cái gì, nên hắn cũng không biết tìm cái gì để cảm ơn.
Dù Enma không nói nhờ vã, nhưng là Enma chính là biết phiền phức nhưng lại mang về, biến tướng thừa nhận nàng cũng có chút quan tâm chuyện này a!
Đột nhiên, Thanh Hoà ý nghĩ kỳ lạ mở miệng hỏi: "Ta có thể sờ sờ răng nanh của ngươi sao?"
Răng nanh của huyết tộc a! Bởi vì Enma cũng là nữ không thể đụng vào, Tô Kỳ thì lại không có chính thức vạch trần nhau.
Thời gian này chạm mặt hơi nhiều, nhất là đi làm nhiệm vụ, Thanh Hoà cũng không biết bản thân có bị lòi chuyện gì làm Tô Kỳ phát hiện hay không.
Nhưng là! Đầu tiên sinh nói không chừng có thể sờ?
"Ngu dân vô lễ!" Đầu tiên sinh không thể tin tưởng nhìn Thanh Hoà càng ngày càng tiến gần.
Bên cạnh, Diệp Liên còn tò mò đi theo như muốn đi sờ răng nanh.
Rầm!
Đột nhiên cửa phòng Thanh Hoà lại một lần bị mở ra, Diệp Tịch gương mặt còn chút vui vẻ như muốn nói gì đó, sau khi thấy rõ tình cảnh trong phòng thì vẻ mặt hắn đọng lại.
"Ngô ngô ngô! ?!!"
Thanh Hoà thấy không ổn nên nhanh chân chạy lại bịt miệng Diệp Tịch, nhanh chóng kéo hắn vào phòng sau đó khoá trái cửa lại.
Sau khi cho Diệp Tịch một chút bình tĩnh, bảo đảm sẽ không thét lên tiếng thì Thanh Hoà vội vàng buông tay, vẻ mặt ghét bỏ cầm khăn giấy lau lau tay, bình tĩnh hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
Thật cũng không thể trách Thanh Hoà lãnh đạm, ngươi có thể hiểu cảm giác có một ông anh đệ khống!
Hoàn toàn không có chút riêng tư gì đáng nói a!
"Chính là! Bữa nay ta được nghỉ.
" Diệp Tịch nói ý đồ đến, nhưng bị Thanh Hoà trừng một cái nên nhanh chóng kể rõ tiền căn hậu quả: "Là mẹ bữa nay muốn đi chơi, trùng