"Sao, dù sao cũng vẫn phải đi vào trong để điều tra." Vương Bước vỗ vỗ bả vai Giang Lợi nói.
"Đi, đi vào...!!" Giọng nói Giang Lợi không tự giác mà tăng âm lượng.
"Đúng vậy, cấp trên giao cho chúng ta điều tra ngọn nguồn của quái vật này, nếu chỉ đứng bên ngoài nhìn vào cũng không thể điều tra rõ ràng đâu." Vương Bước híp mắt cười tủm tỉm nói.
"Quái, quái vật...?!!" Giang Lợi chỉ chú ý đến nơi này, hắn lập tức nhớ tới bệnh nhân đầy quỷ dị như một cái u linh khi nãy.
"Cái...!Khi nãy ta nhìn thấy là việc chúng ta muốn điều tra sao?" Giang Lợi không biết nên xưng hô người bệnh kia thế nào, chỉ đành lướt qua hỏi việc thắc mắc.
"Ta nghĩ có lẽ không phải cái đó đâu." Liễu Phương bên cạnh móc điện thoại ra, mở ra ảnh chụp mà bộ môn theo dõi chụp được gửi tới.
Đem một tấm ảnh chụp quái vật cũng tính rõ ràng đưa qua cho Giang Lợi xem: "Có lẽ khi nãy ngươi nhìn thấy không phải là cái này đâu nhỉ?"
Giang Lợi không có chút chuẩn bị tâm lý, bị nhan giá trị của quái vật tập kích đến hoảng sợ, bản năng lùi lại một bước.
"Liễu tiền bối! Ngài đừng có đột nhiên không nói trước, đưa cái loại hình này vào thẳng trước mặt người khác a!!"
Liễu Phương cất điện thoại vào túi, vẻ mặt không có chút thành ý mà wink nhìn Giang Lợi, nói: "Không nghĩ tới Giang Lợi lại sợ quỷ đâu..."
"...!Tiền bối, dù cho người bình thường, chỉ cần không có chuẩn bị tâm lý mà nhìn thấy cái quái vật...!Lớn lên không tệ này đều sẽ bị doạ sốc đi." Giang Lợi hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói.
"Thật sao? Phóng tâm tình nhẹ nhàng thôi, Lợi.
Nếu chỉ có trình độ này mà đã sợ hãi, là sau khi vào sẽ bị trong sẽ bị doạ khóc nha." Liễu Phương nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười như là cái mèo con làm trò đùa dai thành công, nhắc nhở đàn em.
"...!Ta cũng không có vô dụng đến như vậy, Liễu tiền bối..." Giang Lợi đỡ trán thở dài nói, hắn cũng chỉ là bị bức ảnh đột nhiên làm hoảng sợ, nhưng rất nhanh cũng ổn định lại, ngón tay chỉ chỉ cửa sổ bị rách nát bản thân khi nãy phát hiện nói.
"Hiện tại muốn bò từ đường này, đi vào trong bệnh viện sao?"
"Thật ra cũng không cần phức tạp như vậy, bên trong có khả năng sẽ hạn chế năng lực vũ khí của chúng ta, nhưng nếu chỉ cắt đứt xiềng xích thì Sâm Trị vẫn có thể làm được." Vương Bước giải thích.
Giang Lợi lúc này mới chú ý, ở lúc hắn còn cùng Liễu tiền bối nói chuyện, Sâm Trị không biết khi nào đã từ bên cạnh bụi cỏ, đi tới trước cửa chính bị xiềng xích quấn chặt.
"Ngươi ổn sao, Trị?" Giang Lợi nhìn từ trên xuống dưới Sâm Trị đang hoạt động vũ khí trong tay, nếu hắn không nhớ sai thì bữa tối Sâm Trị là ăn một phần cơm khổng lồ a.
Bởi vì Sâm Trị có một chút khuyết điểm, là chỉ cần ăn no thì hắn sẽ rất lười biếng, không muốn dùng chút sức lực nào.
"Cũng tới thời gian ăn khuya đâu." Vương Bước bên cạnh cầm lấy viên kẹo vị chanh lột vỏ bỏ vào miệng, làm cho Sâm Trị cảm giác bụng bản thân hiện tại cũng đang đói lộc cộc lộc cộc.
Sâm Trị: Muốn ăn khuya, sau đó đi ngủ!
"Xiềng xích cứ để ta lo!" Sâm Trị tự tin cười, cùng Giang Lợi giơ ngón tay cái.
Sau đó quay đầu hỏi Vương Bước đang nhai kẹo bên cạnh: "Nếu ta lỡ tay làm hỏng thêm đồ xung quanh có sao không? Dù sao hiện tại đánh nhanh thắng nhanh a, muốn ăn khuya!"
"Yên tâm, yên tâm." Vương Bước nhai kẹo, hàm hồ trả lời: "Cái bệnh viện này đã bỏ hoang nhiều năm, xong nhiệm vụ thì nó cũng bị phá vỡ thôi, ngươi là giúp bọn họ giảm gánh nặng công việc a."
"Thật sao?! Không phải là kiếm việc cho bọn họ hơn à?!" Giang Lợi nghẹn họng nghe vậy, bất lực nói: "Không phải chúng ta nên lo lắng quái vật có thể vì thế mà chạy ra sao?!"
"Cứ nhẹ nhàng đi Lợi, có ngươi cùng Sâm Trị ở đây, những cái quái vậy đó chạy ra cũng sẽ bị nhẹ nhàng giải quyết nhỉ?" Liễu Phương giơ tay dùng sức chụp mạnh lên lưng Giang Lợi.
Giang Lợi không có chuẩn bị tâm lý, bị chụp một cái lảo đảo xém ngã.
"Ta cùng Vương Bước liền phải nhờ Lợi cùng Sâm Trị bảo vệ rồi." Liễu Phương chớp chớp mắt nói.
Nhìn Vương tiền