Đình viện trên Long Thủ phong, Lâm Kinh Vũ đang thảo luận công vụ cùng Tề Hạo, chợt nghe tiếng người thở gấp chạy đến, hai người dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đang tới.
"Tiểu Phàm?" Lâm Kinh Vũ bước lại đỡ Trương Tiểu Phàm, vẻ mặt kinh ngạc, "Có chuyện gì vậy? Sao đệ phải gấp gáp như thế?"
Trương Tiểu Phàm thở dốc, lo âu nhìn Tề Hạo, "Tề sư huynh, Linh sư tỷ có tới tìm huynh không?"
"Linh Nhi?" Tề Hạo bối rối lắc đầu, "Linh Nhi sư muội không hề tới tìm ta," Nhưng ngay lập tức hắn nhận ra, tiến lại gần Trương Tiểu Phàm, "Có phải Linh Nhi sư muội đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trương Tiểu Phàm gật đầu nói, "Hình như Linh sư tỷ đã mất tích.
Từ tối qua đến giờ không thấy tỷ ấy đâu cả."
"Cái gì?!" Tề Hạo cả kinh, nét mặt đầy lo lắng.
Lâm Kinh Vũ điềm tĩnh nói: "Tiểu Phàm, sư huynh, trước hết hai người đừng sốt ruột, đầu tiên chúng ta cứ cùng các đệ tử khác tìm khắp Thanh Vân sơn, nếu như trên Thanh Vân không thấy thì xuống núi tìm."
"Đúng." Tề Hạo gật đầu đồng ý, sau đó dẫn theo một nhóm đệ tử vội vàng đi tìm.
Trương Tiểu Phàm cúi đầu trầm tư, Lâm Kinh Vũ bước tới cạnh hắn, "Tiểu Phàm, đệ đang nghĩ gì vậy?"
"Kinh Vũ, sư nương nói Linh sư tỷ mất tích trong lúc đi tìm đệ," Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, "Có thể nào là ở hậu sơn chỗ đi từ Đại Trúc phong sang Long Thủ phong không?"
Lâm Kinh Vũ ngẫm nghĩ thì thấy cũng rất có khả năng này, "Vậy chúng ta mau tới hậu sơn!" Sau đó hai người lập tức chạy đến hậu sơn, đúng lúc đó, một bóng người từ trong đại sảnh bước ra, mặc áo bào màu xanh thẫm, Thương Tùng chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt trầm tư nhìn về hướng hai người vừa rời khỏi, không rõ là đang nhìn Lâm Kinh Vũ hay Trương Tiểu Phàm.
Hậu sơn chỗ nối giữa Đại Trúc phong và Long Thủ phong rất rộng, đỉnh núi thấp thoáng, cây cối um tùm, muốn tìm một người chắc chắn phải tốn rất nhiều công sức.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ tới hậu sơn liền quyết định chia ra đi tìm, Trương Tiểu Phàm vẻ mặt lo lắng, vừa đi vừa gọi: "Linh sư tỷ! Linh sư tỷ!"
Thình lình, một bóng người lao tới, chưởng phong mạnh mẽ, lanh lẹ đánh thẳng vào Trương Tiểu Phàm.
Hắn vội nghiêng đầu né, đồng thời giơ tay lên phản công, nhưng bởi vì công lực còn thấp, tức thì bị đánh ngã.
Trương Tiểu Phàm ôm ngực, mở to mắt nhìn hắc y nhân chỉ lộ ra đôi mắt, từng bước đi về phía hắn.
"Ngươi, ngươi là ai? Tại sao lại muốn giết ta?" Trương Tiểu Phàm chống tay đỡ người dậy, lấy làm lạ hỏi kẻ kia.
Hắc y nhân không nói gì, chợt rút từ sau lưng ra một binh khí hình tròn, ở giữa có khe hở hình thập tự, bên ngoài nhô ra rất nhiều mũi dao bén nhọn, trông như cánh sao, sau đó hàn quang lóe lên, hắc y nhân giơ tinh mang thiểm lên vung một cái.
Trương Tiểu Phàm nhìn thấy tinh mang bay thẳng về phía mình vội nhoài người đứng bật dậy hòng bỏ chạy, sau lưng ầm một tiếng cực lớn, tinh mang thiểm cắm xuống đúng chỗ hắn vừa nằm.
Trương Tiểu Phàm nghe tiếng là biết ưu lực vô cùng của nó, lúc này chỉ có thể cố gắng hết sức chạy về phía trước.
Hắc y nhân đuổi sát sau lưng, tay cầm tinh mang thiểm, vừa chạy mấy bước đã đuổi kịp Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm bình ổn hô hấp, lần nữa hỏi hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hắc y nhân vẫn chỉ lẳng lặng tấn công Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm không địch lại được, bị chưởng lực đánh bay, ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu.
Hắc y nhân cười lạnh, vung tinh quang thiểm chém xuống, Trương Tiểu Phàm không còn chỗ để né tranh, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Keng một tiếng, tiếng kim loại va chạm vang lên, Trương Tiểu Phàm mở mắt ra thì thấy tinh mang thiểm bị một thanh kiếm tỏa ra u quang màu xanh chặn lại, sau đó một bóng người màu trắng phi thân tới, hạ xuống trước mặt Trương Tiểu Phàm.
"Sư...!sư tỷ?" Trương Tiểu Phàm khẽ gọi.
Lục Tuyết Kỳ thu hồi Thiên Gia kiếm, tay trái vừa chỉ lên trời, lập tức hơn mười thanh kiếm tách ra từ Thiên Gia kiếm.
Lục Tuyết Kỳ cầm Thiên Gia, vung thẳng hướng hắc y nhân, tức thì những thanh kiếm vừa được biến hóa ra lập tức phóng thẳng về phía hắn.
Hắc y nhân thân thủ lanh lẹ, chỉ cần xoay vài vòng đã có thể tránh được kiếm chiêu của Lục Tuyết Kỳ, nhưng khi hắn còn chưa kịp thu thế, Thiên Gia kiếm trong tay Lục Tuyết Kỳ đã đánh tới.
Hắc y nhân giơ tinh mang thiểm lên đỡ lấy kiếm khí, tay kia thì tụ lực yểm trợ cho tinh mang thiểm.
Lục Tuyết Kỳ không khỏi phải lui lại vài bước, kẻ này nội công khá cao, mình rõ rành chưa thể địch lại, nhưng bây giờ tuyệt không phải lúc có thể nhượng bộ.
Lục Tuyết Kỳ dồn khí xuống đan điền, tay phải đang cầm vỏ kiếm cũng dồn lực sang tay trái.
Khí lực truyền đến khắp cánh tay.
Lam quang trên thân Thiên Gia kiếm càng trở nên rực rỡ, tiếp tục đối chọi lại tinh mang thiểm của hắc y nhân.
Nhưng nội lực Lục Tuyết Kỳ hiển nhiên không bằng hắc y nhân, mồ hôi không ngừng túa ra trên trán nàng, nếu tiếp tục giằng co, đối với mình chỉ có bất lợi.
Lục Tuyết Kỳ đang nghĩ cách thoát thân, bỗng sau lưng kiếm quang lóe lên, lao thẳng về phía hắc y nhân, hắn thấy thế vội thu tay lại né tránh.
Trương Tiểu Phàm đang nằm trên đất kinh hỉ kêu lên: "Kinh Vũ!"
Lâm Kinh Vũ tay cầm Thanh kiếm, kiếm pháp vô cùng sắc bén, hắc y nhân không rõ vì nguyên nhân gì chỉ né mà không công.
Lục Tuyết Kỳ theo sát hắn, hợp lực cùng Lâm Kinh Vũ công kích hắc y nhân, hắc y nhân thấy vậy vội hóa ra một bầy quạ đen vây lấy chính mình, Lục Tuyết Kỳ và Lâm Kinh Vũ thấy thế vội vung kiếm đánh lui hắc khí từ đám quạ, nhưng hắc y nhân đã sớm biến mất, chỉ lưu lại trên mặt đất một đám lông vũ màu đen.
Lâm Kinh Vũ thu kiếm vào vỏ, rồi quay người vội đỡ Trương Tiểu Phàm dậy, ân cần hỏi: "Tiểu Phàm, đệ không sao chứ?" Trương Tiểu Phàm lắc đầu, chùi máu trên khóe miệng đi, Lục Tuyết Kỳ nhặt một chiếc lông vũ trên mặt đất lên, quan sát cẩn thận nhưng cũng không tìm thấy manh mối gì.
"Đa tạ sư tỷ đã ra tay cứu Tiểu Phàm." Lâm Kinh Vũ kéo Trương Tiểu Phàm lại cảm tạ, Trương Tiểu Phàm nhìn Lục Tuyết Kỳ, nhập ngừng nói, "Sư tỷ?"
Lục Tuyết Kỳ xoay người lại, cất chiếc lông vũ đi rồi gật đầu với Trương Tiểu Phàm, như khẳng định suy nghĩ trong lòng hắn, sau đó nói với Lâm Kinh Vũ: "Cùng là đồng môn, sư đệ không cần khách khí, có lẽ nên nhanh chóng đưa Trương sư đệ về Đại Trúc phong." Trương Tiểu Phàm đến lúc này mới chắc chắn nàng chính là sư tỷ! Đúng là giọng nói này, tuy trong lòng thấy vui mừng nhưng đồng thời cũng không chịu được đau đớn trên ngực, bắt đầu ho khan.
"Vâng!" Lâm Kinh Vũ cõng Trương Tiểu Phàm trên lưng, tức tốc chạy về phía Đại Trúc phong, Lục Tuyết Kỳ vì không yên tâm về Trương Tiểu Phàm nên cũng đi theo.
Trên Đại Trúc phong, Điền Bất Dịch không ngừng đi tới đi lui, Tô Như cũng bất an mà đứng bên cạnh, các đệ tử khác ai cũng hồi hộp chờ đợi tin tức.
Lát sau, Tề Hạo dẫn đệ tử đến báo tin, "Điền sư thúc, đã tìm khắp Thanh Vân sơn, vẫn chưa tìm thấy Linh Nhi."
Điền Bất Dịch cau mày nhìn Tề Hạo, cái thằng này quen Linh Nhi từ khi nào vậy? Tề Hạo tự biết biểu hiện mình quá mức thân mật, liền vội vàng chữa lại cách xưng hô: "Chẳng hay sư thúc có biết sư muội mất tích ở đâu không?"
Tô Như đứng bên cạnh thở dài, "Cũng vì không biết chính xác nên chuyện mới khiến người khác đau đầu."
"Vậy..." Tề Hạo không biết nên làm thế thế nào, mọi người trong đại sảnh cùng lâm vào trầm mặc, tất cả đều lo lắng cho an toàn của Điền Linh Nhi.
"Sư phụ!" Tống Đại Nhân bước vội tới, "Tiểu Phàm bị thương!" Sau lưng y, Lâm Kinh Vũ cõng Trương Tiểu Phàm bước vào, Điền Bất Dịch cả kinh, "Đã xảy ra chuyện gì?" vừa nói vừa đỡ Trương Tiểu Phàm ngồi xuống ghế rồi vận công trị thương cho hắn.
Thấy sắc mặt Trương Tiểu Phàm không còn tái nhợt nữa, Điền Bất Dịch mới thu hồi pháp lực, khẽ thở ra một cái, Tô Như đưa viên thuốc đã chuẩn bị từ trước đưa cho Trương Tiểu Phàm, sắc mặt Trương Tiểu Phàm trở nên hồng hào hơn, lồng ngực cũng không còn khó chịu nữa.
"Tiểu Phàm, con thấy khỏe hơn chút nào không?" Tô Như quan tâm nói.
Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Thưa sư nương, con đỡ hơn nhiều rồi," Sau đó nhìn Điền Bất Dịch vẻ mặt nghiêm nghị ngồi bên cạnh, chắp tay lại nói, "Đa tạ sư phụ." Lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được đúng là sư phụ rất quan tâm đến hắn, vẻ mặt lo lắng ban nãy cùng với việc chưa kịp nói gì đã ngay lập tức chữa thương cho hắn, làm hắn nhận ra trong lòng sư phụ vẫn có hắn.
Điền Bất Dịch hỏi: "Lão Thất, ngươi không phải đi tìm Linh Nhi sao, sao lại bị thương đến thế này?"
Lâm Kinh Vũ thấy Trương Tiểu Phàm vừa hồi phục, liền chắp tay bẩm báo: "Thưa Điền sư thúc, con cùng Tiểu Phàm ở hậu sơn chia nhau ra tìm kiếm, về sau lúc con đi tìm Tiểu Phàm đã thấy Tiểu Phàm bị thương, còn Lục sư tỷ đang giao chiến với hắc y nhân."
Ánh mắt mọi người trong đại sảnh tức thì chuyển sang Lục Tuyết Kỳ từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng, Điền Bất Dịch nhớ lần trước lão Thất bị thương cũng là Lục sư điệt đưa về, trong lòng lão thấy hơi cảm kích, nét mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn, "Không biết Lục sư điệt có thể giải thích rõ ràng được không?"
Lục Tuyết Kỳ chắp tay với Điền Bất Dịch, cung kính nói: "Điền sư thúc quá lời rồi, lúc ấy con đang ở hậu sơn tu luyện, chợt thấy xuất hiện một bóng đen, liền đuổi theo kiểm tra thì thấy hắc y nhân muốn sát hại Trương sư đệ."
"Hắn đuổi giết lão Thất?" Điền Bất Dịch cau mày trầm tư, "Lão Thất chưa bao giờ xuống núi, nếu có cũng chỉ có khoảng thời gian mấy ngày ở Hà Dương, vì sao lại có người muốn giết nó?"
Lục Tuyết Kỳ kể tiếp: "Hắc y nhân tu vi khá cao, nội lực hùng hậu, hơn nữa hắc y nhân đó còn có thể hóa thành một bầy quạ đen biến mất." Lục Tuyết Kỳ đưa chiếc lông vũ đen nhặt được cho Điền Bất Dịch.
Điền Bất Dịch cau mày xem xét tỉ mỉ chiếc lông vũ, trầm ngâm: "Đây chính là thuật Huyết Nha của Luyện Huyết đường."
Mọi người ai ai cũng kinh ngạc, Tề Hạo kinh hãi nói: "Chẳng lẽ là gian tế của Ma Giáo?"
"Luyện Huyết đường..." Lục Tuyết Kỳ không khỏi siết chặt Thiên Gia kiếm trong tay, sau bảy năm cuối cũng cũng chịu xuất đầu lộ diện, nội tâm nàng có chút dao động, lần này nhất định phải bắt các ngươi trả giá thật đắt! Sau đó lại băn khoăn hỏi, "Nhưng tại sao lại muốn giết Trương sư đệ?"
Lâm Kinh Vũ chợt lên tiếng: "Chẳng lẽ là có liên quan đến việc năm đó cả Thảo Miếu thôn bị sát hại?" Trương Tiểu Phàm cả kinh, ngẩng lên nhìn về phía Lâm Kinh Vũ, trong đầu hắn lại thoáng hiện ra hình ảnh quá khứ, lúc trước có một lần khi hắn một mình nửa đêm chạy ra ngọn núi phía sau Thảo Miếu thôn, nghe thấy tiếng người đánh nhau, hắn liền chạy tới xem sao.
Lại phát