Tin tức Thanh Vân bị gian tế Ma Giáo trà trộn vào ngay lập tức lan truyền, hơn nữa kẻ địch còn là người của Quỷ Vương tông, khiến Chưởng môn cùng các thủ tọa càng không dám khinh xuất.
Bên trong Ngọc Thanh điện, Đạo Huyền cùng các trưởng lão tề tụ trong phòng, trầm tư suy nghĩ về những lời Thu Tư nói trước đó.
Đạo Huyền không đoán ra được ý đồ của Quỷ Vương tông, "Quỷ Vương tông rốt cuộc là có mưu đồ gì?"
Điền Bất Dịch lại tình báo lúc trước Tiêu Dật Tài thu thập được, bèn phỏng đoán: "Liệu có phải là vì Thiên thư không?"
"Chẳng lẽ chúng tới để do thám kế hoạch của Thanh Vân ta ở Du Đô?" Tăng Thúc Thường cau mày nói.
Đạo Huyền gật đầu, cũng cảm thấy có lẽ thế, nhưng Thương Tùng lại khinh bỉ hừ lạnh, "Ta nghĩ không phải như vậy, gian tế rõ ràng là nhắm đến Lục Tuyết Kỳ."
Thủy Nguyệt giận dữ nhìn chằm chằm Thương Tùng, "Thương sư huynh nói thế là ý gì?"
"Hừ, từ khi gian tế lọt vào đây, lúc nào cũng có mặt bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, ta nghĩ đó hẳn không phải là trùng hợp chứ?" Thương Tùng hoài nghi.
Thủy Nguyệt nghe ra trong lời Thương Tùng có hàm ý khác, liền đứng dậy kiên quyết nói: "Tuyết Kỳ là đồ nhi ta tự mình thu nhận, nó tuyệt đối không phải gian tế Ma Giáo."
"Hừ, theo ta thấy thì chưa chắc, vừa rồi kẻ nào còn trâng tráo bao che cho Trương Tiểu Phàm, không ngờ gian tế lại nằm giữa đám đệ tử của minh." Thương Tùng vẫn bất mãn việc Thủy Nguyệt lúc trước nói đỡ cho Đại Trúc phong.
Thủy Nguyệt tức giận, Điền Bất Dịch vội vàng can ngăn, "Ấy, Thương Tùng sư huynh nói vậy hơi quá lời rồi, Thủy Nguyệt sư muội chỉ nói trên quan điểm khách quan, tại sao lại nói là bao che được, huống chi gian tế Ma Giáo trà trộn vào, cũng không phải là đệ tử Tiểu Trúc phong trở thành gian tế, hai việc này khác nhau hoàn toàn."
"Ngươi..." Thương Tùng thấy Đại Trúc phong và Tiểu Trúc phong lại thông đồng với nhau, không khỏi điên tiết.
Điền Bất Dịch nhìn nét mặt Thương Tùng, bèn hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ Thương sư huynh còn muốn thà giết nhầm, còn hơn bỏ sót sao?!"
Thương Tùng cứng họng, quay sang Đạo Huyền nói: "Chưởng môn sư huynh, chuyện này không thể bất cẩn được."
Đạo Huyền cau mày trầm tư, Tăng Thúc Thường nhớ tới chuyện bảy năm trước, liền nói: "Chúng ta cũng coi như nhìn Lục Tuyết Kỳ trưởng thành, nó thiên tư thông minh, lại chăm chỉ tu luyện, là nhân tài kiệt xuất của Thanh Vân ta, không thể vì Ma Giáo mà tổn thương các đệ tử được.
Hơn nữa Lục Tuyết Kỳ hồi nhỏ còn bị Ma Giáo đả thương, suýt chút nữa thì mất hết tu vi, do đó nó không thể nào cấu kết với Ma Giáo được."
Chuyện bảy năm trước, mọi người ai cũng nhớ rõ, một đứa trẻ còn nhỏ như thế mà khắp người đầy thương tích, quả thực khiến người ta đau lòng, cũng nhờ Lục Tuyết Kỳ không ngừng nỗ lực, quyết mới tu luyện từ đầu, chuyển từ tay phải không thể cầm kiếm sang tay trái, hiện giờ đã có thể dùng kiếm như người bình thường, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.
Đạo Huyền gật đầu, "Đúng vậy, ta thấy con bé Lục Tuyết Kỳ này chăm chỉ chịu khó, không phải là loại người sẽ cấu kết với Ma Giáo, chúng ta không thể vì Ma Giáo mà lại gây chiến trong nội bộ mình được, bây giờ là lúc phải đoàn kết đồng lòng, chống lại ngoại địch."
Tất cả trưởng lão đều gật đầu đồng ý, Thương Tùng cũng thôi không nói cái gì nữa.
"Hiện giờ Lục Tuyết Kỳ đang ở đâu?" Đạo Huyền lên tiếng hỏi.
"Tuyết Kỳ đang đuổi theo gian tế Ma Giáo, chờ khi nó quay lại, nhất định sẽ giải thích rõ cho chúng ta." Thủy Nguyệt luôn luôn tin tưởng Lục Tuyết Kỳ, song đối với việc nàng tự tiện xuống núi vẫn có một chút nghi ngờ.
"Ừm," Đạo Huyền gật đầu, đoạn quay sang nhìn mọi người, "Chuyến đi Du Đô không thể trì hoãn hơn nữa, hiện tại sẽ cho ba người Lâm Kinh Vũ, Trương Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư tới Du Đô trước, Lục Tuyết Kỳ tạm thời cứ cho lần theo dấu vết gian tế Quỷ Vương tông, mặt khác có thể thay chúng ta điều tra động tĩnh Quỷ Vương tông."
"Vâng." Mọi người cúi đầu hành lễ, sau đó mỗi người trong lòng có suy nghĩ riêng rời khỏi Ngọc Thanh điện.
U Cơ cưỡi Hỏa phượng hoàng nhưng không về thẳng Hồ Kỳ sơn, thương thế của Bích Dao rất nghiêm trọng, cần phải được lập tức chữa trị, nên nàng dừng lại ở một hòn núi nhỏ, rồi chữa thương cho Bích Dao.
Dòng suối róc rách chảy, mùi cỏ xanh thoang thoảng, trên bãi cỏ cách xa khu rừng có hai nữ tử đang ngồi, hai người một xanh một tím ngồi xếp bằng, đây vốn nên là một bức tranh đẹp, nhưng lại bị tiếng kêu rên của lục y nữ tử cắt ngang.
Chỉ thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, mặt co rúm lại đau đớn, mồ hôi túa ra, còn tử y nữ tử sau lưng không ngừng truyền linh lực của mình vào người nàng.
Lát sau, U Cơ thở khí thu công, thân hình Bích Dao ngồi phía trước lảo đảo, rồi ngã vào trong lòng nàng.
U Cơ kiểm tra lại thương thế Bích Dao, có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều, sắc mặt Bích Dao cũng hồng hào hơn, nên nàng cũng tạm yên tâm, đặt Bích Dao xuống cạnh tảng đá bên khe suối rồi đứng dậy cau mày nhìn vào sâu trong rừng, sau khi đặt kết giới bảo vệ Bích Dao xong, trong chớp mắt đã biến mất tích.
Tử quang vừa hiện lên, U Cơ đã đứng trong rừng, nàng nghiêng đầu cau mày bực mình nói: "Còn không bước ra đây!" Dứt lời liền phất tay, một luồng linh lực màu tím phóng ra đằng sau nàng.
Một bóng người máu trắng chợt hiện ra, né đòn công kích, người đang đứng trước mặt U Cơ lúc này chính là Lục Tuyết Kỳ.
"Ngươi còn muốn bám theo bọn ta đến khi nào?" Trong mắt U Cơ lóe lên vẻ phòng bị.
Lục Tuyết Kỳ nhìn về phía dòng suối, trên gương mặt nhìn rõ có vết thương, "Đến khi Dao Dao khỏe lên."
U Cơ không hiểu vì sao vết thương trên mặt nàng lại lâu lành đến vậy, cho dù không dùng pháp lực, nhưng chỉ cần bôi chút thuốc chắc hẳn đã phải liền lại rồi, nhưng nàng lại không làm gì cả, vẻ như không hề bận tâm tới vết cắt trên mặt kia.
Bất quá đấy cũng không phải việc U Cơ cần quan tâm, nên nàng chỉ hỏi: "Khỏe lên? Chẳng lẽ ngươi còn muốn Bích Dao trở về Thanh Vân?"
Lục Tuyết Kỳ lúc này mới quay sang U Cơ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, "Không, ta tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện khiến Dao Dao phải chịu tổn thương."
"Nhưng Bích Dao bây giờ đã bị thương rồi," U Cơ giọng trách cứ, "Ta sao có thể tin ngươi?"
"Ta..." Lục Tuyết Kỳ không biết giải thích thế nào, "Cô muốn như thế nào?"
"Tất nhiên là ăn miếng trả miếng!" U Cơ giơ tay lên, tấn công Lục Tuyết Kỳ.
Chưởng phong U Cơ đánh tới, Lục Tuyết Kỳ đứng im bất động, vẻ như cam tâm tình nguyện chịu một chưởng này.
U Cơ lấy làm lạ, sức mạnh cũng giảm đi ba phần, song vẫn khiến Lục Tuyết Kỳ phải lui mấy bước.
"Ngươi?" U Cơ không hiểu hành động của Lục Tuyết Kỳ là ý gì, "Tại sao không tránh, cũng không phòng thủ?"
Lục Tuyết Kỳ hít sâu một hơi, nuốt vị tanh ngọt trong cổ họng xuống, đưa tay lên ôm ngực, nhưng lại không dùng pháp lực chữa thương, "Muội ấy bị tổn thương, ta sẽ chịu thương tổn cùng muội ấy; muội ấy đau, ta cũng sẽ đau."
U Cơ ngây ra, "Ngươi..."
Lục Tuyết Kỳ chầm chậm bước tới, đến khi đi ngang qua U Cơ, nàng mới hoàn hồn, quay người nhìn theo Lục Tuyết Kỳ, trong lòng chợt thấy cảm động, khiến nàng nhớ lại những chuyện cách đây đã lâu...!Đột nhiên kết giới bao quanh Bích Dao được kích hoạt, dòng suy nghĩ của U Cơ mới dừng lại, nàng bước qua, thấy Lục Tuyết Kỳ đang đứng rất gần Bích Dao, nhưng vì không nhìn thấy mà hơi có vẻ mất mát, U Cơ nhất thời mềm lòng, nàng phẩy tay khiến kết giới biến mất.
Lục Tuyết Kỳ cảm giác kết giới bảo vệ Bích Dao đã biến mất, nàng quay lại nhìn U Cơ một cái cảm kích rồi ngồi xuống bên cạnh Bích Dao, xem xét thương thế của nàng.
Sau khi nhận ra thương thế Bích Dao đã nhẹ đi nhiều, tim nàng mới thấy nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Bích Dao hết sức ôn nhu.
Nhìn một lúc, Lục Tuyết Kỳ không khỏi muốn đưa tay chạm vào nàng, nhưng vừa định chạm vào nàng, Bích Dao đột nhiên lẩm bẩm, "Nước...!nước..." Lục Tuyết Kỳ giật mình, sau đó nhìn dòng suối đằng sau, rồi để Thiên Gia kiếm trên tay sang một bên, bước tới bên suối, dùng hai tay múc nước cho Bích Dao uống.
U Cơ đứng cách đó không xa nhìn thấy hết mọi việc, cước bộ bỗng dừng lại.
Ấn tượng đầu tiên của nàng về Lục Tuyết Kỳ chính là khí chất bất phàm, Thiên Gia kiếm trong tay càng minh chứng thân phận của nàng, đồng thời cho thấy ở Thanh Vân nàng hẳn là rất được mọi người chú ý tới, kỳ vọng đặt trên người nàng nhất định là rất nặng, cũng giống như người đó, có điều...!Lục Tuyết Kỳ trước mắt nàng luống cuống hết chạy ra suối lại chạy về phía Bích Dao, không hề nhận ra dùng pháp thuật sẽ dễ dàng hơn, Thiên Gia kiếm nàng tựa vào đá giờ đã lăn xuống đất, nhưng trong mắt Lục Tuyết Kỳ trừ Bích Dao ra, không hề thấy cái gì khác, đây cũng là điểm khác biết giữa nàng và người đó.
Người kia cầm Trảm Long kiếm, chính là đồ đệ mà Chưởng môn Thanh Vân tiền nhiệm tự hào nhất, Trảm Long kiếm là tên tiên kiếm của gã, gã tuyệt sẽ không cho phép mình tùy tiện để Trảm Long kiếm xuống đất, bởi vì trong mắt gã, Thanh Vân nặng hơn tất thảy.
Còn Lục Tuyết Kỳ lại không bận tâm đến việc Thiên Gia kiếm, chí bảo Thanh Vân đang nằm trên mặt đất, chỉ tập trung chú ý đến Bích Dao.
U Cơ khẽ than, đây chính là điều nàng từng tha thiết ước mong, cũng là điều bất kỳ nữ tử nào cũng hi vọng người yêu có thể đối với mình như vậy, hiển nhiên kết thúc của nàng và gã chính là ở ranh giới giữa Chính Ma.
U Cơ thất kinh, tại sao nhìn Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao lại khiến nàng nhớ tới chuyện giữa bản thân mình và Vạn Kiếm Nhất? Giữa bọn họ là tình yêu nam nữ, còn Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao rõ ràng đều là nữ tử...!U Cơ thầm thấy sợ hãi, bèn tiếp tục quan sát, chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ cho Bích Dao uống xong, đoạn dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên khóe miệng Bích Dao, ánh mắt Lục Tuyết Kỳ rất dịu dàng, cẩn thận, giống như đang chăm sóc một món bảo vật vậy, mỗi một động tác đều rất thận trọng.
Cứ thế này...!Tâm tình U Cơ lập tức trở nên phức tạp.
Lục Tuyết Kỳ nhìn gương mặt say ngủ của Bích Dao, khóe miệng hơi nhích lên, nàng đưa tay sửa lại mấy sợi tóc rủ trên trán Bích Dao, lúc trước ta bị thương muội đã chăm sóc ta, bây giờ hãy để ta chăm sóc muội.
Lục Tuyết Kỳ nhận ra tiếng bước chân đang tiến lại gần liền đứng bật dậy.
U Cơ cúi đầu thấy thần sắc Bích Dao khá hơn trước nhiều rồi, đã gần như bình thường, song khi ngẩng lên nhìn Lục Tuyết Kỳ, sắc mặt lại rất phức tạp, nàng nói: "Ngươi có thể chăm sóc Bích Dao, nhưng...!không được để Bích Dao biết."
Lục Tuyết Kỳ hơi ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu, "Được." Mặc dù nàng không rõ dụng ý của U Cơ, nhưng có thể đoán rằng liên quan đến việc nàng xuất thân từ Thanh Vân.
Bấy giờ Lục Tuyết Kỳ mới nhận ra Thiên Gia kiếm đang nằm trên mặt đất, nàng vội bước tới nhặt kiếm lên, rồi khẽ vuốt họa tiết trên vỏ kiếm...!
"Xem ra Thanh Vân rất quan trọng với ngươi?" U Cơ thấy nàng trân trọng Thiên Gia kiếm như thế, liền cố tình dò hỏi.
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Tất nhiên, Thanh Vân là nơi đã nuôi dưỡng ta."
"À?" U Cơ chậm rãi bước tới, "Vậy chẳng phải Thanh Vân chính là nhà ngươi hay sao? Hồi trước Vạn Kiếm Nhất cũng như vậy, coi Thanh Vân là nhà, là nơi dung thân của mình.
Nhưng nàng không ngờ, Lục Tuyết Kỳ lại lắc đầu nói, "Thanh Vân không phải là nhà của ta."
"Tại sao?" U Cơ cảm thấy khó hiểu, hình như nàng chính là cô nhi được mang lên Thanh Vân, đổi lại là người khác thì ai chẳng nghĩ như vậy.
Lục Tuyết Kỳ lại cúi đầu nhìn Bích Dao, nhu tình trong mắt ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, "Bởi vì Thanh Vân không có Dao Dao, nơi nào có muội, nơi ấy mới là nhà."
U Cơ giật mình, nàng không ngờ tình cảm giữa Bích Dao và Lục Tuyết Kỳ lại sâu đậm đến thế, dường như bất kể có xảy ra chuyện gì, trái tim hai người đều ở bên nhau, hai người như thế còn có thể bị chia cách sao?
Bích Dao đang tựa vào tảng đá bỗng khẽ rên một tiếng, như sắp hồi tỉnh, Lục Tuyết Kỳ đã đáp ứng U Cơ, thấy nàng gật đầu ra hiệu liền lập tức