Buổi sáng Mã Gia Kỳ phải đến công ty có chút việc. Mã Gia Kỳ sau khi chuẩn bị đến công ty, anh lại nhìn Đinh Trình Hâm một chút, một cái hôn nhẹ rơi trên trán cậu xong mới đến công ty.
Đinh Trình Hâm ngủ ngon đến gần trưa, đột nhiên điện thoại bên cạnh reo lên làm phá giấc ngủ ngon của cậu, Đinh Trình Hâm buồn bực, cậu ấn nút trả lời. Màn hình điện thoại hiện lên một chàng trai, tầm cỡ tuổi cậu nhưng dáng vẻ của chàng trai này rất trẻ trung và đáng yêu.
Cậu trai trong màn hình nhìn thấy Đinh Trình Hâm vẫn còn ngáy ngủ, cậu ta kêu lớn:" Đinh nhi giờ này cậu còn ngủ nữa sao?"
Đinh Trình Hâm bị người bên kia hét một tiếng thì giật mình. Cậu ngơ ngác nhìn người nọ, hình như có chút quen biết, đã từng gặp ở đâu rồi ấy nhỉ, rồi trả lời một câu:" cậu là ai? "
" Thằng nhóc này! bệnh đến hồ đồ rồi sao? ngay cả đứa bạn thân đây cũng quên mất? ", Cậu trai tức giận nhăn mặt hù dọa Đinh Trình Hâm nói.
Đinh Trình Hâm suy nghĩ, vừa mơ vừa tỉnh mà nhớ lại bạn thân của mình. Mình chỉ có một đứa bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn là Tống Á Hiên, nhưng lúc đó nhìn nó bần lắm, không có ăn mặc đẹp trai như này đâu. Đinh Trình Hâm so cái người đối diện với trí nhớ của mình, không có chỗ nào giống hết trơn á!
Tống Á Hiên nhìn Đinh Trình Hâm không nhận ra mìn thì tức giận:" cậu ngay cả đứa bạn thân cũng không nhớ, tìn bạn chúng ta coi như chấm dứt!!!:
" Ò ~ ", Đinh Trình Hâm nhanh tay hơn mà cúp máy, cậu lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tống Ái Hiên bị Đinh Trình Hâm cúp máy mà ngỡ ngàng. Ủa, đứa giận là mình cơ mà? Tống Á Hiên phản ứng có chút chậm, cậu ta ấn chuông nhà liên tục, không để cậu ngủ.
Đinh Trình Hâm bị chuông nhà làm cho phiền phức đến tức. Cậu lấy hai đầu gối ngủ bịt tai lại nhưng tiếng chuông vẫn vang không ngừng. Đến khi không chịu được nữa mới vùng dậy, tức giận xuống nhà. Đinh Trình Hâm mặt giận dữ mở cửa, nhìn thấy Tống Á Hiên đứng ở đối diện, cậu nói:" phiền chết lão tử rồi! "..
" Cậu mới phiền đó, bạn đến thăm mà dám tỏ thấu độ đó sao? ", Tống Á Hiên hỏi ngược lại.
Đinh Trình Hâm liếc nhìn Tống Á Hiên. Nhưng cũng tốt bụng cho cậu ta vào nhà. Vào đến nhà, Tống Á Hiên cứ như một thói quen mà bỏ đồ đạc sang một bên, rồi nê thân mình đến ghế sofa nằm xuống. Một cảm giác thoải mái lạ thường.
" Mà đến đây làm gì? chẳng phải ở nước ngoài làm việc sao?" Cậu hỏi, nghe nói là Tống Á Hiên sau khi tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài cùng gia đình lập nghiệp.
Đi được mấy năm thì trở về thăm quên nhà rồi