Bởi vì chiều hôm qua hoạt động chân hơi nhiều nên tối về có chút nhức mỏi, Đinh Trình Hâm liền nhanh chóng bảo Mã Gia Kỳ bóp chân cho cậu. Vì được phục vụ miễn phí nên cậu lúc tối ngủ thẳng chân, nhon lành đến sáng.
Buổi sáng cậu dậy sớm, chính là muốn hít khí trời trong lành ở đây, không khí cực mát mẻ, lại còn trong lành tươi mát.
Cậu cùng anh định là ăn sáng xong rồi cáo biệt ông nội với mẹ để về nhà. Trong lúc cùng nhau ăn sáng, thì tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên, dì phương vội vàng chạy ra ngoài xem. Ở cổng lớn xuất hiện bóng hình một thiếu nữ, nhìn có vẻ như vẫn còn rất trẻ.
Dì Phương hỏi:" Cô tìm ai? "
" Đây có phải là nhà của Mã Diệu Văn không? ", nữ nhân trẻ nói
" Đúng vậy, nhưng cậu Diệu Văn không có ở nhà! ", dì Phương quan sát từ đầu đến chân người trước mặt.
Vậy có người nào tên Giai Ân không? " nữ nhân trẻ tuổi hỏi.
" Giai ân? Cô tìm phu nhân...?, dì Phương còn chưa nói xong thì người kia nhanh lập tức chen vào trong nhà
Cô ta bỏ lại dì Phương ở cửa nhà mà chạy vào trong nhà. Căn nhà không quá lớn, sân nhà không dài, nên chỉ chạy mấy bước là tới cửa chính. Dì Phương bên này thấy cô ta tùy tiện liền lớn tiếng kêu rồi đuổi theo cô ta.
Còn bốn người đang ở trong bếp ăn sáng thì nghe tiếng của Dì Phương kêu ai đó. Mã phu nhân thấy bên ngoài làm gì ồn ào, nên bà đứng lên đi ra ngoài, vừa bước vào phòng khách thì thấy có một cố gái đang đứng giữa nhà nhìn bà, trên người cô ta còn có vác theo cái bụng nhỏ đang nhô lên, nhìn cứ như thai phụ ấy.
Mã phu nhân tự dưng không chút cảm thiện, bà hỏi:" cô là? "
" Bà là Gia Ân? ", cô gái dò xét con người bà mà hỏi.
" đúng vậy", Mã phu nhân có chút khó chịu mà nhíu mày.
Nữ nhân xoa xoa bụng có chút nhô lên của mình rồi xoay người lấy sấp tài liệu trong túi sách ra. Đưa đến trước mặt Mã phu nhân, đến một lời nói cũng không có. Bình thản ngồi xuống ghế sofa, cặp mắt mong chờ những thứ từ Mã phu nhân.
Bà Giai Ân cầm lấy tài liệu được đưa đến, bà từng chữ từng chữ đọc lấy nó. Đọc rồi đọc, đọc đến chân mày càng lúc càng nhíu chặt hơn, còn có hình ảnh siêu âm của bệnh viện. Sao có thể, tất cả những gì trong tài liệu này không đúng, không thể là sự thật, cho dù có thật thì Văn nhi phải nói một tiếng chứ.
Mã phu nhân tức giận, dùng một lực lớn quang tài liệu xuống bàn, hít thở có chút gấp gáp rồi nói:" hừ, cô cho rằng tôi tin những thứ này là thật sao?"
" Chuyện này tôi cũng đoán được là bà sẽ không tin, hay chúng ta gọi cho anh Diệu Văn đi, cùng nhau nói rõ một phen! ", nữ nhân một mặt bình tĩnh nói.
Mã phu nhân tức đến chán nổi cả gân máu, đến đây là dùng đứa bé để moi tiền Mã gia vậy mà còn làm thái độ ta đây! nói không chừng đứa bé là giả, làm sao rin được! Định hù ai a.
Ba người Mã Gia Kỳ đang