Trong phòng, Kỳ Ngôn rũ mi, cúi đầu tập trung viết.
Lục Phong Hàn nhìn hai giây liền liếc sang đánh giá căn phòng.
Vật dụng chỉ có ba màu: trắng, đen, xám chẳng có gì đáng khen.
Thứ đáng chú ý trừ cái khoang trị liệu thì là sách, đủ loại sách chật ních trên kệ.
Anh cảm thấy lạ lạ.
Lịch hành tinh cũng hơn 200 năm, sách giấy hiện tại đều rất quý giá, có người cả đời còn chưa thấy một lần nơi này lại một đống, còn có dấu vết lật xem.
Phục cổ hả?
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì anh nghe thấy âm thanh gõ bàn "cốc cốc" liền nhìn qua, Kỳ Ngôn đưa anh một xấp giấy rồi bảo: "Nhìn đi."
"Nãy giờ cậu viết cho tôi xem hả?" – Lục Phong Hàn đến gần cầm lấy xấp giấy, đập vào mắt anh là những con chữ được viết rất đẹp.
"Đơn giá trị liệu: 84 giờ xài khoang trị liệu: 7,87 triệu tinh tệ; dịch chữa trị: 1,62 triệu tinh tệ; bảo trì khoang trị liệu: 800 ngàn tinh tệ; tiền điện: 5000 tinh tệ." – vừa nghe Lục Phong Hàn niệm xong, Kỳ Ngôn liền chỉ tay vào eo anh, tổng kết: "Trị thương cho anh, đắt thiệt."
Lục Phong Hàn nghĩ thầm đúng đắt, cộng lại 10 triệu tinh tệ rồi.
Sờ sờ cằm, Lục Phong Hàn nhớ tới tài khoản trống không của mình: Chắc đủ trả cái lẻ.
Chữa xong thấy cái hóa đơn này coi như may mắn, chứ không anh cảm thấy mình chẳng dám nằm vào khoang trị liệu.
Kỳ Ngôn thấy anh ngừng lại, nhắc nhở: "Đọc tiếp đi."
"Hiệp ước?....!29/7/216 lịch hành tinh: Bất kể thời gian, địa diểm bên B phải bảo vệ bên A trong hai năm.
Thù lao 10.295.000 tinh tệ."
Lục Phong Hàn đọc xong liền cười: "Bảo vệ cậu? Cậu nhìn tôi chỗ nào có thể bảo vệ cậu?"
Kỳ Ngôn nhấc mí mắt hỏi ngược: "Anh cảm thấy chỗ nào của anh không thể?"
Lục Phong Hàn nhận ra nói chuyện với bạn nhỏ này hơi vui, như hiện tại rõ ràng anh hỏi cậu, cậu lại hỏi ngược.
Anh gập ngón tay, gõ lên mặt giấy: "Này bạn nhỏ, chưa biết tôi có đáng tin hay không thì cậu đã làm xong một phần hiệp ước rồi, cậu có thấy thiệt không? Hai năm 10 triệu tinh tệ, cậu đi thuê cũng có 1 đoàn bảo vệ đứng top ở Liên Minh.
10 người 1 đội thay phiên mỗi ngày, vây quanh 360 độ không góc chết còn ngon hơn mỗi tôi chứ?"
"Tôi có tiền, tôi thấy anh được." Kỳ Ngôn lời ít ý nhiều, đối với đề cử mỗi ngày một đoàn bảo vệ không có hứng thú.
Lục Phong Hàn thầm nghĩ hàng này chắc hơi ngốc, chưa trải qua chuyện xấu thế gian, tuy vậy lại chọn trúng mình coi như ánh mắt không kém.
Anh đọc một câu trong hiệp ước: "Giải thích xíu, bất kể thời gian, địa điểm là sao?"
Mấy lời này trên giấy thì thấy bình thường, đọc ra miệng thì thấy sai sai.
Nhưng anh nhìn lại khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Ngôn thì tự mắng chính mình một đầu phế liệu bị bọn thủ hạ đầu độc.
Nếu mà có mấy cái chuyện đó không biết ai hại ai.
Kỳ Ngôn rất phối hợp: "Tức là tùy thời tùy chỗ anh đều phải bảo vệ tôi." Dừng hai giây lại tiếp tục.
"Hiện giờ tôi đang gặp nguy hiểm."
Lục Phong Hàn nhướn mày: "Trình độ cỡ nào?"
Kỳ Ngôn nghiêm túc suy nghĩ, báo: "Tùy thời sẽ chết."
Nói vậy chứ nhìn không ra à, nhìn như cậu đang giỡn.
Lục Phong Hàn nhìn cậu, xác nhận: "Hai năm?"
Kỳ Ngôn im lặng vài giây, rồi gật đầu: "Ừm, hai năm."
Đáp xong thì thấy bút trong tay mình bị Lục Phong Hàn cầm lấy, kí tên lên giấy rồi đưa lại cậu: "Tới cậu."
Kỳ Ngôn cầm lấy, nhìn thấy chỗ bên B có thêm ba chữ "Lục Phong Hàn" được viết tùy tiện, nhìn sơ thế chứ lại có cảm giác rất bức người.
Cậu thận trọng viết tên mình lên giấy.
Lục Phong Hàn đứng cạnh, thấy cậu viết liền cúi dầu quan sát: "Kỳ Ngôn? Họ này hiếm, cậu cùng Kỳ gia ở Leto là gì?"
Kỳ Ngôn đem giấy xếp lại, bỏ vào một cái hộp mật mã, vừa trả lời Lục Phong Hàn: "Cha tôi là Kỳ Văn Thiệu."
Nghe xong thân phận của cậu, Lục Phong Hàn nhanh chóng nhập vai: "Giờ làm gì? Cậu có an bài gì không?"
Bên cạnh nhiều thêm một người làm Kỳ Ngôn không quen, cậu dựa theo thời gian biểu bản thân: "Hiện tại tôi sẽ đọc sách khoảng 3 tiếng, không ra cửa, anh muốn làm gì thì tùy ý."
Thấy Kỳ Ngôn đi về phía bàn học ngồi xuống, giở sách ra đọc, Lục Phong Hàn đi về phía sô pha ngồi xuống, tận chức tận trách làm thực hiện "bất kể thời gian, địa điểm".
Mặt trời bên ngoài sáng ngời, thi thoảng sẽ có tiếng tàu tuần tra truyền đến.
Tiếng nổ mạnh của chiến hạm, vô số điểm định vị trên radar biến mất, trên eo bị bắn, vượt qua khoảng cách năm ánh sáng trở lại Leto, anh đều phải tự mình đoán mò.
Kỳ Ngôn dừng bút, ngẩng đầu nhìn Lạc Phong Hàn.
Anh ngồi thoải mái, rũ mắt, không chút biểu cảm, không biết suy nghĩ gì mà cả người áp suất thấp.
Cậu không nhìn nữa.
Qua một giờ, cậu dừng bút, nhẹ chân đến phía trước Lục Phong Hàn, đứng yên.
Khoang trị liệu tuy có thể trị thương nhanh chóng, nhưng vẫn ảnh hưởng thân thể.
Như lúc này, môi Lục Phong Hàn trắng bệch, tinh thần mệt mỏi, dựa vào sô pha ngủ mất, tính cảnh giác cũng sụp luôn.
Kỳ Ngôn đánh giá anh.
Mặt mày như điêu khắc, mũi thẳng, đường nét cứng rắn.
Lúc tỉnh thì như thổ phỉ, ngủ rồi thì môi mím chặt, hiện ra lệ khí.
Kỳ Ngôn nâng tay, cách mặt anh một khoảng, dùng ngón tay miêu tả mày, mắt, mũi, miệng người ta.
Khuôn mặt lãnh đạm của cậu tan biến, môi cười nhẹ, mắt lấp lánh.
Cậu không phát hiện ra ngón tay của Lục Phong Hàn lúc cậu đến gần từ căng chặt rồi chậm rãi thả lỏng.
Xác định anh ngủ say, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh.
Kỳ Ngôn chần chờ chớp mắt, cắn môi, tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha, trong phạm vi hơi thở của Lục Phong Hàn, tham lam hít lấy không khí, cuộn thân thể lại, ôm gối, ánh mắt giãn ra rồi nhắm lại.
Hai mươi phút sau, thấy người bên cạnh hô hấp đều đều, Lục Phong Hàn mở mắt nhìn cậu.
Anh cảm giác người này có chút kì lạ nhưng tạm thời không đoán được.
Tuy vậy, anh cười cười – trò chơi đã mở màn, thế nào cũng lộ manh mối.
Khi Lục Phong Hàn tỉnh lại dùng tay chạm vết thương, tuy rằng nó đã khép lại nhưng lâu lâu vẫn có cơn đau truyền đến.
Người cần bảo