Chỉ là, Hodgkin ư?
Climo cầm dầu phái chủ hòa cuồng vọng tự đại, muốn biến quân Phản Loạn làm quân cờ bảo vệ đặc quyền của quân đội không suy, lại không nhìn ra nuôi hổ sau này sẽ thành hậu hoạn.
Nhân việc hải tặc vũ trụ bắt cóc phi thuyền, làm nhân dân Liên Minh nghi ngờ chiến tích mấy năm trước của Lục Quân, hoài nghi phái chủ chiến luôn nói dối, vô tri vô giác biến dư luận thành lực đẩy lớn nhất.
Đám phú hào, quyền quý sợ hãi cái chết, cùng nhau tạo áp lực muốn điều quân Viễn Chinh về bảo vệ Leto.
Các sĩ quan hậu cần cấp thấp đã trì hoãn cập nhật thiết bị cho quân đồn trú thủ đô vì sự khác biệt chính trị, đồn trưởng có tư tưởng khác, không tôn trọng mệnh lệnh quân đội và cố tình không điều động đủ người để hỗ trợ Leto, phản bội Liên Minh vì nhiều lý do và dân thường trở thành con tốt thí của quân Phản Loạn.
Mỗi người, mỗi dục vọng đều là một sợi vải, cuối cùng bện lại với nhau thành một tấm màng lớn che trời, đem Leto, thậm chí toàn Liên Minh kéo vào trong đó.
Lục Phong Hàn đột nhiên nhớ tới, tổng chỉ huy tiền nhiệm quân Viễn Chinh từng cảm khái, một chỉ huy đủ tư cách sẽ có thể đoán được thời tiết ảnh hương đến hoàn cảnh, có thể tính được binh lực chênh lệch, nhưng chẳng đoán nổi lòng người.
Chỉ mỗi mặt này không ai có thể làm được thần cơ diệu toán, lòng người biến đổi khôn lường.
"Đã biết." Lục Phong Hàn nói đơn giản, hỏi nhiều thêm một câu: "Còn Climo?"
"Bị tướng Nhiếp khống chế, nghe nói ông ta từng lập hiệp nghị với "trí giả" của quân Phản Loạn, Liên Minh sẽ nhường hành tinh York và các hành tinh quặng liên quan, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phái binh đòi lại.
Theo đó, quân Phản Loạn trong thời gian ngắn cũng không được triển khai trận chiến nào lớn."
Vincent từ kẽ răng nghẹn ra một câu: "Ngu xuẩn!"
Từng câu chữ của Lục Phong Hàn đều lạnh lẽo: "Ông ta là chính trị gia, cả đời đều phải suy tính lợi ích trao đổi.
Quân Phản Loạn chẳng phải con chó ông ta nuôi, quăng một khúc xương là khiến nó ngồi xổm bất động."
Vô số máy liên lạc nhắc nhở làm Vincent ồn ào, cậu ta không thể nói nhiều với Lục Phong Hàn, chỉ hỏi: "Chỉ huy, ngài hiện tại là..."
"Đi Tinh cảng."
Lập tức đoán được hướng đi của anh, Vincent lau mặt: "Ngài về trước, em sẽ theo sau."
Sau khi cắt liên lạc, bên trong xe im ắng.
Hạ Gia Nhĩ đang cố tiêu hóa tin tức.
Rõ ràng chỉ nói có mấy câu mà làm cậu ta có cảm giác vô cùng không chân thật.
Một trong 3 thượng tướng 4 sao của Liên Minh phản bội, vì quân Phản Loạn mà mở cửa? Còn một vị thượng tướng khác thuộc phái chủ hòa từng bí mật bàn hiệp nghị với quân Phản Loạn?
Nếu trước hôm nay có người nói vậy với cậu ta, đầu tiên cậu ta sẽ cười to rồi mỉa mai kẻ đó.
Lục Phong Hàn không co cậu thời gian dư thừa: "Kế hoạch tiếp theo là gì?"
Phản ứng lại là anh đang nói chuyện với mình, Hạ Gia Nhĩ hơi há mồm, không biết xưng hô làm sao, đành hàm hồ: "Tôi...!lúc sau sẽ có một trận chiến lớn đúng không?"
Vừa nói vừa dùng ngón tay bấu vào ống quần.
Lục Phong Hàn gật đầu: "Đúng vậy."
"Tôi nghĩ sẽ về nhà một lần, tuy là không biết có về được hay không.....! Hoặc là đi về trường một chuyến, sau đó sẽ nhập ngũ." Hạ Gia Nhĩ ấp úng mấy câu dầu, mấy từ cuối lại không có một giây suy nghĩ.
Lục Phong Hàn chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Rất có thể sẽ chết."
"Tôi biết, còn có tỷ lệ rất lớn." Hạ Gia Nhĩ nhìn ra cửa sổ xe, khuôn mặt còn chút ngây ngô: "Nhưng mà, Liên Minh đã thành như thế này, dù sao cũng phải có người làm gì đó."
Cậu mê mang rồi kiên định, độ tuổi mới vừa 20, lại nhìn thấy con đường mà mình phải đi, cũng quyết định đi nhanh về phía trước.
Lục Phong Hàn không nói nhiều, lại hỏi: "Muốn đi nơi nào?"
"Tiền tuyến!" – nghĩ đến việc bây giờ khắp Liên Minh có thể đều là "tiền tuyến", cậu ta bổ sung: "Tôi muốn đi tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự, gia nhập quân Viễn Chinh!"
Lục Phong Hàn trầm ngâm, ngay sau đó hỏi: "Số thiết bị đầu cuối cá nhân là gì?"
Hạ Gia Nhĩ nhỏ nhẹ báo chuỗi số.
Vài giây sau, thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu có âm báo, mở ra liền thấy một bức thư giới thiệu, kí tên "Lục Phong Hàn".
Hạ Gia Nhĩ hít một ngụm khí lạnh!
Dù đã có suy đoán và câu trả lời đã quá rõ ràng, nhưng mọi thứ đều không sánh được với cảm xúc mãnh liệt dâng trào khi thực sự nhìn thấy phong thư này và ba chữ được và ba chữ thiết họa ngân câu này.
Nhất thời, ánh mắt của cậu ta nhìn Lục Phong Hàn tỏa sáng.
Chờ Hạ Gia Nhĩ xem xong, trước khi cậu mở miệng anh nói: "Nơi này cách trường quân đội Đệ Nhất không xa, xuống xe."
Hạ Gia Nhĩ một giây ngồi thắng, tay đặt trên đùi, ánh mắt sáng ngời, trung khi mười phần: "Rõ!"
Lục Phong Hàn cong môi, mở cửa xe.
Chờ Hạ Gia Nhĩ nhảy xuống xe, chiếc xe huyền phù đen lại tiếp tục hướng về Tinh cảng.
Lục Phong Hàn vẫn luôn liếc nhìn Kỳ Ngôn đang thao tác nhanh chóng gì đó với màn hình ảo, khóe môi mím chặt.
Trong đầu anh tự hỏi rất nhiều vấn đề.
Thương tích của Nhiếp Hoài Đình hiện tại ra sao, bao lâu có thể rời khỏi khoang trị liệu chủ trì đại cục, Climo có thể phá rối gì thêm không, tình hình chiến đấu của quân vũ trụ phụ cận Leto sao rồi, quân Phản Loạn đột ngột tiến đến đây vậy tiền tuyến ra sao....!
Nhưng hết thảy, các vấn đề này đều lui xa trong tích tắc, chỉ còn lại lời tạm biệt đang gần ngay trước mắt.
Lục Phong Hàn nhớ đến ý nghĩ trước kia của mình, tỷ như mang bé yếu ớt cùng mình đến tiền tuyến nhưng hiện tại anh lại không muốn làm thế.
Anh không tự phụ đến nỗi cho rằng "Địa phương an toàn nhất là ở cạnh bên mình", thậm chí hiện tại, anh chỉ muốn Kỳ Ngôn ở một nơi cách xa khói lửa chiến tranh và nguy hiểm vạn dặm, an toàn mạnh khỏe, một chút phong ba cũng không cần gánh chịu.
Anh còn suy nghĩ rất nhiều, nếu anh không ở, liệu Kỳ Ngôn có ngoan ngoãn ăn cơm, có nhớ mang dép lê, có nhớ che dù, khi uống thuốc không sợ đắng, ở nơi không có giông tố.....!
Nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt dù chỉ một từ.
Chỉ cần nói ra, là phải thật sự tách ra.
Đành phải im lặng chạy đến Tinh cảng, một bên muốn đi thật nhanh, một bên lại tham lam mong con đường này kéo dài mãi mãi.
Cho đến khi kiến trúc Ting cảng đã thấy ở nơi xa xa, cổng trước có khói lửa nên Lục Phong Hàn chuyển vô lăng, đi vào từ cửa ngầm quân sự.
Ánh mắt Kỳ Ngôn dời khỏi thiết bị đầu cuối: "Tôi vừa nhận được tin, người đến đón tôi đã ở ngoài Leto, vì điều kiện an toàn mà họ đã mở một điểm chuyển tiếp đã ngừng sử dụng, giờ đang ở bên đó."
Lục Phong Hàn ngắn gọn: "Ừ."
Người đến đón Kỳ Ngôn rất cẩn thận, giờ Leto đang loạn nên chẳng biết ai là kẻ cấu kết quân Phản Loạn, đem sự tồn tại của Kỳ Ngôn tận lực giảm xuống, càng giảm thì càng không thu hút sự chú ý, càng an toàn.
Lý trích thì phân thích vậy nhưng lòng Lục Phong Hàn lại có mâu thuẫn.
Anh bắt đầu lo đối phương có đủ cẩn thận hay không, có chiếu cố tốt Kỳ Ngôn không, có thể.....!
Cuối cùng anh dùng lí trí mạnh mẽ đem ý nghĩ này nọ áp chế xuống.
Xe huyền phù đang bí mật theo đường nhỏ đến cảng quân sự, Lục Phong Hàn lái xe đến cuối chỗ kho hàng thì thấy một chiếc phi thuyền mini xuất hiện trước mắt.
Thân tàu đen nhánh như bóng đêm, đường cong lưu loát.
Bước lên tinh hạm, đặt vali chứa bản gốc của hệ thống điều khiển trung tâm sang một bên, anh dùng nửa phút mở ra hệ thống điều khiển, rồi cụp mắt nhìn Kỳ Ngôn đang ngồi yên lặng bên mình.
"Hai năm?"
Không đầu không đuôi hai chữ.
Kỳ Ngôn hiểu ý anh, gật đầu: "Đúng vậy."
"Bất kể thời gian, địa điểm nào, nếu tôi không ở cạnh bên A thì sẽ không tính vào thời hạn 2 năm."
"Ừ."
Lục Phong Hàn nhéo mặt Kỳ Ngôn.
Anh muốn nói: chờ tôi trở lại tìm cậu, khi đó quân Phản Loạn bị đánh tan nát rồi sẽ không làm ra chuyện gì được nữa, dù là cậu muốn tiếp tục đi học ở Turan, du ngoạn hành tinh Woz, muốn đi nơi nào, làm gì đều có thể, tôi đều ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu, cái gì cũng không cần sợ.
Nhưng khì thấy ánh mắt trong sáng của Kỳ Ngôn, anh không mở lời.
Hứa hẹn quá nhiều lại khó hoàn thành, lúc này anh không nên nói mấy lời như thế.
Lục Phong Hàn chỉ dám vuốt mặt Kỳ Ngôn, sau khi buông ra tay anh đặt lên vô lăng kim loại lạnh lẽo.
Độ ấm mất đi, làm đáy lòng dâng lên mất mát.
Trước thấy một loạt cửa lớn nặng nề mở ra, đường bay vào vũ trụ xuất hiện, có âm thanh điện tử cứng nhắc thông báo: "Công cụ đẩy đã nóng lên,, 7, 6......3, 2,1."
Cánh cửa cuối cùng mở ra, phi thuyền mini theo quỹ đạo lao thẳng lên, lấy tốc độ cực nhanh bay khỏi tầng khí quyển, khung cảnh trên mặt đất càng lúc càng thu nhỏ.
Trong lúc xốc nảy, Lục Phong Hàn lại nhìn Kỳ Ngôn, đưa bàn tay qua xoa vành tai trắng nõn của cậu.
Rồi vẫn nói ra một câu: "Cậu ở Tinh vân Lagoon, chờ tôi, được không?"
Anh không nói rõ, không bảo Kỳ Ngôn phải chờ đợi điều gì, anh thậm chí cảm thấy bản thân đang yêu cầu vô lí.
.
Truyện Việt Nam
Anh dựa vào gì mà bảo cậu chờ, chiến hỏa phải bao lâu mới tắt, lại không rõ thắng bại, thậm chí không biết tình huống sống chết của bản thân, bảo Kỳ Ngôn chờ mình?
Chỉ bằng một tờ hợp đồng kia ư?
Nhưng là, Kỳ Ngôn không chút do dự gật đầu: "Được."
Cậu mơ hồ hiểu được những câu từ, cảm xúc không rõ mà Lục Phong Hàn đang giữ lại.
Khi phi thuyền bay lên có tạp âm vang liên tục bên tai, Lục Phong Hàn lại cảm thấy một chữ mà Kỳ Ngôn nói anh nghe rất rõ ràng, thậm chí dáng môi, biểu tình của cậu giờ phút này có thể in sâu vào trí nhớ anh.
Anh nhìn người này thật sâu, yết hầu hơi đau, cuối cùng kéo khóe miệng cười rộ lên.
Anh nghĩ, chỉ bằng một từ này.
Dù có sắp chết, anh cũng sẽ đoạt được lưỡi hái từ tay Tử Thần.
Chỉ bằng một từ này.
Sau khi thoát trường lực hấp dẫn của Leto, hai người bên tai đều yên ắng, bọn họ và phi thuyền như bụi bặm trôi nổi trong vũ trụ, không chút thu hút.
Thiết bị đầu cuối cá nhân của Kỳ Ngôn báo một âm "Tít" thật dài, cậu nhẹ nhàng thở ra, nói cho Lục Phong Hàn: "Hạch dữ liệu của "Phá Quân" đã rút xong, tôi đưa nó vào thiết bị đầu cuối cá nhân của anh."
Lục Phong Hàn hiếm khi ngơ ngác: "Cái gì?"
"Phá Quân" là...!cho anh?
Đồng thời, thiết bị đầu cuối cá nhân trên tay Lục Phong Hàn cũng sáng lên, biểu thị "Tiến độ tiếp thu: 1%".
Kỳ Ngôn giải thích, biểu tình trịnh trọng: "Tôi cũng sẽ bảo vệ anh, bằng phương thức của mình."
Đem Phá Quân giao cho anh, chính là phương thức đó.
Nghĩ một chút, cậu dặn dò: "Anh phải chiếu cố nó thật tốt."
Lục Phong Hàn không quá hiểu vì sao Phá Quân cần được chiếu cố, nhưng Kỳ Ngôn nói gì chính là cái đó nên anh cũng đồng ý: "Nhất định, yên tâm."
Lúc này, có một màn hình ảo xuất hiện trên bàn điều khiển phi thuyền mini, sau ba giây xuất hiện hình ảnh tướng quân Nhiếp Hoài Đình, mắt thường cũng có thể thấy ông đang suy yếu, cởi quân trang, nhìn như một ông lão bình thường ở Leto.
Lục Phong Hàn đánh giá nhanh chóng ông một lần: "Ngài còn tốt?"
Nhiếp Hoài Đình ngồi cạnh khoang trị liệu, xua tay: "Không chết được, đã rời hành tinh thủ đô?"
"Đúng vậy."
"Tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự không có tin tức, không biết được tình huống cụ thể."
Lục Phong Hàn không khẩn trương: "Có Erich, tạm ổn định đại cục không thành vấn đề.
Nếu cậu ấy không làm được, lúc tôi về sẽ thu thập ngay."
Nhiếp Hoài Đình gật đầu, ông như muốn nói với anh mấy câu gì đó, nghe xong lại trầm ngâm một chút, hiếm khi như một người lớn trong nhà mà nói: "Trên đường chú ý an toàn."
Lục Phong Hàn đồng ý.
Phi thuyền mini tránh khu giao chiến, dọc theo đường ẩn trên bản đồ sao mà dần rời Leto, hướng đến điểm chuyển tiếp mục tiêu.
Mà lúc này có sự việc ngoài ý muốn phát sinh.
Trên radar xuất hiện một điểm đỏ cảnh cáo, biểu hiện có năng lượng cao đang nhanh chóng tiếp cận! Lục Phong Hàn mở lưới phòng hộ, giây tiếp theo, cả phi thuyền chấn động.
Kỳ Ngôn đỡ ghế dựa, ổn đinh thân hình: "Chúng ta bị theo dõi?"
"Tỷ lệ rất thấp, không ai biết hệ thống điều khiển trung tâm đang ở trong tay tôi, tôi chọn phi thuyền này ngẫu nhiên, mười chọn một, không có khả năng bị theo dõi." Lục Phong Hàn nói nhanh, điều khiển phi thuyền tránh quả bom đánh úp thứ hai: "Không phải cách đánh của quân Phản Loạn, là hải tặc vũ trụ."
Anh phỏng đoán: "Có lẽ là vô tình, bọn chó điên hải tặc vũ trụ gặp ai là cắn người đó, có thể là trên đường làm nhiệm vụ đi ngang qua, thấy chúng ta vừa rời Leto nên muốn cắn một miếng."
Đồng thời, trái bom thứ 3, thứ 4 cũng liên tiếp đến, Lục Phong Hàn quát khẽ: "Ngồi ổn!" Vừa dứt lời, anh điều khiển phi thuyền xoay tròn 270o, né được việt hai nơi giáp công!
Hai quả bom phát nổ ở xa, giống như trong đêm lộ ra ngọn lửa, ngoại trừ hiểm nguy cũng chả đẹp là mấy.
Trên màn hình radar hiện hai điểm đỏ, Lục Phong Hàn không ham chiến mà dùng tốc độ cao nhất đi đến điểm chuyển tiếp.
Địch hai mà mình có một, một hai cậy mạnh mới là có hai.
Không nghĩ đến là hai con phi thuyền cỡ nhỏ kia rất có hứng thú với phi thuyền mini này, bỏ qua quỹ đạo nguyên bản mà rượt theo.
Mấy tên hải tặc vũ trụ này nhàn lắm hả? Lục Phong Hàn trong lòng thầm mắng, trên mặt lại bĩnh tĩnh như biển sâu, anh tính nhanh trong đầu khoảng cách đến điểm chuyển tiếp, lại liếc mắt phi thuyền địch sắp đuổi kịp, nhanh chóng hạ quyết định.
Chỉ thấy phi thuyền mini đang chạy nhanh bỗng phanh gấp, ngay sau đó tự nhiên rơi xuống, mà phi thuyền theo sau không phản ứng kịp, vẫn lao nhanh về phía trước nên sắp lướt qua khỏi đầu phi thuyền mini.
Tron thời gian một phần nghìn giây, Lục Phong Hàn nhấn nút, pháo loại nhỏ vào chỗ, bắn vuông góc lên phía trên, trúng giữa thân tàu địch.
Ánh lửa nổ mạnh chiếu vào bàn điều khiển, Lục Phong Hàn không rảnh xem "pháo hoa", anh buông cần điều khiển ra, chỉnh hệ thống điện xuống thấp